Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 18

Chương 18
Chap 18 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Nó nhìn ra cửa kính ô tô, chiếc xe sắp rời khỏi thành phố này chăng, rồi nó và BẢo sẽ đi đâu giữa cuộc đời đầy sóng gió này. nó nhìn Bảo. Ánh mắt và thái độ của cậu ấy quả thật rất cứng rắn. Nó ko thể hỏi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó tin chuyện đó không hề theo ý cậu ấy. thấy nó nhìn, Bảo nắm tay nó động viên.

-không sao, chúng ta sẽ đi khỏi đây, tôi sẽ chăm sóc cho cậu... hãy tin tôi

Cho đến giờ nó cũng ko hiểu một người như Bảo tai sao lại có thể gắn bó với cuộc đời của nó như vậy... có lẽ cái duyên trời định là có thật chăng?

Nó sốt sau 1 chuyến đi dài. Nó không biết mình ở đâu. Chỉ biết Bảo đã cõng nó một quãng đường khá xa, ngôi nhà nó ở cũng ko khác gì ngôi nhà mà trước nó ở, mọi thứ thật đơn giản chứ không dám nói là tuềnh toàng.

-nằm xuống đây tôi cho cậu uống thuốc.

Nó ngủ 1 giấc sâu cho đến tối. lúc ấy bảo bê vào 1 chậu nước ấm.

-Bác hàng xóm bảo nên lau qua người bằng nước ấm cho cậu như vậy sẽ nhanh khỏi sốt hơn.

nó đưa hai tay lên che thân mình

-cậu hâm à... tôi có làm gì cậu đâu mà sợ... đồ trẻ con

Nó ngơ r nhìn Bảo... dám nói nó trẻ con. Nhưng rồi nó cũng nằm im để Bảo lau người cho nó

-này... trên vai cậu có cái bớt giống cánh hoa hồng nhỉ, cũng màu hồng đấy

Nó ko nhìn rõ cái bớt ấy nhưng nó cũng thấy mẹ nó nói như vậy.

-nếu sau này cậu đi lạc, thì phải chịu khó mặc áo hở vai vào, tôi sẽ tìm ra cậu..

-....

-à mà không được, tôi sẽ ko để cậu đi đâu cả, tôi sẽ bảo vệ cậu, chúng ta là một gia đình.

Nó nhìn Bảo hai mắt dưng dưng, không phải... không phải vậy chứ... là nó may mắn mới có được sự yêu thương của Bảo như vậy.

1 tuần sau nó đã khỏe, đôi chân cũng rất nhanh lành nhờ những bài thuốc dân gian. Nó đã nói được và đi lại được.

Ngôi làng nó ở cách xa thành phố nhiều lắm, nơi đây có núi, có suối, có rừng... có cả trâu bò nữa. Nó không biết vì sao Bảo lại chọn nơi này nhưng nó hiểu Bảo muốn được yên ổn như những gì cậu ấy từng nói, chẳng nhẽ cái chuyện nó trồng rau còn Bảo nuôi gà là có thật bây giờ à... nhưng ko sao... với 1 con bé 12 tuổi nhưng trải qua bao sóng gió như nó... có lẽ như vậy cũng đủ để an toàn rồi.

Hai đứa nó vẫn sống được bằng số tiền Bảo mang theo. Mà thật ra ở đây đâu cần đến nhiều tiền, chỉ là buổi sáng chăm chỉ lên nương buổi tối đuổi trâu vào chuồng... công việc vui vẻ, nhưng chỉ khác ở đây rất lạnh... buổi đêm nó và BẢo ngủ chung... hai đứa đắp chung 1 cái chăn... nhiều đêm nó thấy Bảo thờ dài trằn trọc... có lẽ Bảo nhớ nhà chăng.

-hay... chúng ta về nhà đi

-sao lại về... cậu không chịu được khổ à?

-ko phải

-thì là gì?

-tôi sợ mọi ng sẽ lo cho cậu

-nếu lo cho tôi họ nên tôn trọng ý kiến của tôi

-chắc do ý kiến của cậu có vấn đề

-có đầu cậu có vấn đề thì có

-uh thì tôi có vấn đề được chưa.

-uh... ngoan... hôm nay không cãi...

-ai cãi....

-cậu hay cái chứ còn ai

-cậu dám bảo tôi hay cãi hả

-uh... chả thế

Nó quay lại cù Bảo cười khuch khích trong chăn...

-thôi... thôi ngay... ko cù tôi nữa

-cậu chừa chưa....

-chưa....

Nó cứ thế mà cù thêm cho Bảo cười

-này... thôi ngay... bằng tuổi cậu bọn con gái bên tây nó biết nhiều thứ rồi đấy. còn tôi có khi là đàn ông rồi

-cậuko là đàn ông thì là đàn bà à?

Nó chưa hiểu.

-cậu là đồ trẻ con, ko chấp

-ai cho cậu nói tôi trẻ con

Nó dỗi quay đi...

-thôi được rồi... xin lỗi

Nó vũng vằng...

-xin lỗi được chưa... cậu là người lớn...

-ko thèm

-thôi... ko thèm thì thôi... ngủ nhanh cho tôi nhờ... tôi mệt rồi.

Nó nhéo Bảo 1 cái rồi mới chịu ngủ... nó không biết rằng bảo đã thao thức suốt cả đêm.

1 tuần sau. Khi nó đang ngồi nẫy ngô cùng các cô trong bản, thì có tiếng gọi bên ngoài

-lê ơi, bảo ơi... có người tìm này

Nó chạy ra theo ngoài cửa, BẢo đi theo các chú đi bắt lợn về thịt rồi... có mình nó ở nhà thôi

quả đúng là có người tìm hai đứa nó thật... người đó là chú Quyết... sau lưng chú là mẹ Bảo... bà trông thấy nó mà hai mắt đỏ hoe... nó cúi xuống,,,vân về tà áo

-cháu chào cô.

Mẹ Bảo bước lại nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới

-hai đứa to gan này, thằng kia đâu

-cậu ấy đi sang bản bên

-gọi nó về ngay

- chốc cậu ấy về ạ.

-hai đứa to gàn này, dám bỏ đi mà ko nói với ai câu nào.

Nó cúi mặt... giờ nó không biết giải thích ra sao. Cả hai ngồi chờ hàng tiếng Bảo mới về... đi bắt lợn mà... quần áo lấm lem lắm.

Đến khi cậu ta vào nhà.. liền giật minh khi thấy mẹ và chú Quyết đang ngồi đó.

-mẹ....

Bảo ấp úng

-con giỏi lắm... con dám bỏ đi mà ko nói với ai tiếng nào

-mẹ.....

-con lại đây....

Bảo đi lại gần mẹ Bảo đứng dậy lấy roi đánh vào người cậu ta mấy cái, nó xót Bảo đứng dậy ôm lấy cậu ta... nó ko muốn Bảo bị tổn thương... 1 mình nó đau là đủ

-tránh ra

Baỏ quát nó

-ko

-cậu tránh ra... tôi làm tôi chịu

-cả hai chúng ta cũng chịu

Mẹ Bảo thấy như vậy liền dừng tay... Bà nỡ lòng nào lại đánhs chúng nhiều cơ chứ

-các con trẻ người non dạ, ko hiểu chuyện gì hết, chỉ làm khổ người lớn thôi

-con xin lỗi mẹ

-xin lỗi cái gì? Mau về mà chịu đòn của bố mày

-nhưng con không thể để cô ấy ở lại

-mày trẻ con thì biết cái gì. Mẹ đã bảo là để mẹ lo, bố mày nóng là chuyện của bố mày

-nhưng bố con ác lắm, nói là làm à

-bố mày nói thế thôi, chứ làm đã xách cổ mày về lâu rồi con ạ

Nó ngồi im nghe hai người cãi nhau... quả thật sự việc đều từ nó mà ra... nó buồn... nó đứng dậy lay tay Bảo

-cậu về với mẹ đi... tôi ở đây cũng được

-cậu điên afd, ko phải chỗ cậu nói ngồi xuống

Bảo quát nó.... nó tủi thân

-mẹ về đi... con ko về đâu. Con ko thể sống với 1 người ko có tình người như bố

-sau này con lớn lên con sẽ hiểu... bố con chỉ mong tốt cho con thôi

-tót cho con là như thế ạ. Con ko cần , mẹ về đi

-con thật ngang bướng...

-kệ con

Nó thấy Bảo nhiều khi cũng bảo thủ thật, nếu ý mình đã quyết nhất định không cho ai can dự vào.

Nó lay tay Bảo

-im ngay... ngồi xuống

Bảo lai quát nó lần nữa,lần này nó tủi thân ngồi khóc

-thôi được rồi, mẹ cũng nói với bố con... là đưa con về... chúng ta sẽ để chi Lê ở chúa

-không được...

-nhà mình làm ăn, bố con ko muốn điều tiếng đưa nó về làm người giúp vc thì bố sợ ng ta lại bảo bóc lột sức lao động

-thế cho cô ấy làm con nuôi

-thì hai đứa là anh em, nhà nước không cho kết hôn đâu nhé.

Mẹ Bảo dường như đã hiểu hết tâm ý của Bảo

-mẹ điên rồi, đâu có cái luật nào như thế

-con còn nhỏ.. làm sao như mẹ được . thôi nghe mẹ... bố đồng ý rồi, thầy chùa bên đó cũng đồng ý rồi, toàn sư cô cả thôi, về đó chi Lê được đi học, được sống an toàn.

-nhưng cô ấy đi làm sư thì sao?

-đâu phải ai cũng làm sư được.-

-sống ở chùa ko đi tu thì gì?

-mẹ anh đi chùa Bao năm mà có đi tu đâu

Bảo nghe cũng xuôi tai,

-giờ con cứ ở đây, sau này tương lại của con, tương lai con cái con sẽ ra sao. Con thương nó con cũng phải nghĩ cho nó chứ... tin mẹ

-mẹ cháu nói đúng đấy

Chú Quyết bồi thêm.

-nghe mẹ... chiều mai hai đứa theo mẹ về xin lỗi bố... rồi chúng ta cứ thế mà làm. Con là đàn ông con trai, phải học hành, có chí hướng... mới lo được cho người khác... nếu cứ ở đây thì làm được cái gì.

Bảo gật đầu. Cuối cùng mẹ Bảo cũng thuyết phục được cậu ấy... và cuộc đời hai đứa lại lật sang một trang khác... nó không thể biết được rằng... lần trở về này cũng là lần chia ly của hai đứa... ko biết đến khi nào mới có thể đoàn tụ đây.