Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 17

Chương 17
Chap 17 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Nó mở mắt khi ánh sáng chiếu vào mặt, căn phòng này trắng tinh... nó không biết mình đã ngủ bao lâu và ngủ ở đâu nữa. Nó quan sát xung quanh... hình như là bệnh viện.

Nó từ từ ngồi dậy, cả cơ thể nó đau nhức, đầu nó cungx đau, và cái miệng có vẻ bị sưng nên không mở ra được, nó chạm tay vào má...

-á..

Cái tát đó quả thật rất mạnh, nó buồn tè nên cố lê người ra bên ngoài thả chân xuống, nhưng khi đặt chân xuống đất thì..

-á....

Nó ngã nhào xuống nên nhà. Bàn chân bị băng vì có lẽ nó đã chạy quá lâu và đâm vào cái gì đó. Nếu nó nhớ không nhầm hôm qua nó nghe thấy tiếng Bảo, nhưng giờ này thì không có ai cả, và nó không biết ai đã cứu mình. Nó không thể đứng lên bằng đôi bàn chân ấy được nữa, nước mắt nó chảy ra, nếu bây giờ ông ta có ở đây... làm sao nó chạy được.

-cạch.....

Có tiếng mở cửa nó co mình lại dưới chân giường... hai mắt chăm chăm nhìn về hướng ấy, bây giờ cổ họng nó đau rát không nói ra tiếng, miệng nó ko tài nào mở được, nó còn chẳng thể nào kếu cứu được huống chi chạy với đôi chân như thế này. người bước vào hóa ra là... Bảo. Bảo thấy nó ngồi thu lu dưới chân giường bèn chạy lại

-cậu tỉnh rồi hả?

ánh mắt nó run run sợ hãi cố nhìn ra xem đó có phải là Bảo thật không... đúng là Bảo thật rồi... lúc này... tay nó mới nới lỏng cái chân giường

-sao cậu lại ngồi đây, để tôi đưa cậu lên giường

Bảo chạm vào người nó khiến nó sợ hãi... nó lùi lại... đôi mắt tỏ vẻ bối rối sợ sệt

-không... tôi không làm gì cậu cả... đừng lo

Bảo đưa tay ra phía nó... nó vẫn ngòi im nhìn bằng ánh mắt sợ hãi.

-ngoan... tôi Bảo đây... cậu không nhận ra tôi à?

Nó nhìn Bảo gật đầu

-chúng ta là bạn đúng ko?

Nó gật đầu

-tôi sẽ bảo vệ cậu... đừng lo... đưa tay đây cho tôi nào

Nó nhìn ánh mắt trìu mến của Bảo... đúng bảo rồi... ánh mắt cậu ấy rất an toàn. Nó đưa tay ra cho Bảo nắm lấy... cậu ấy cười rất tươi... đúng là Bảo

-Nào... chúng ta ngồi lên giường

Cậu ấy kéo nó đứng dạy nhưng bàn chân nó hiện tai không thể đứng. Nó lại ngã xuống...

-cậu có sao không?

Bảo cuống lên... nó lắc đầu ra hiệu nó không sao.

-vậy tôi bế cậu lên giường

Bảo đưa tay định bế nó nhưng nó co người lại

-không... tôi chỉ bế cậu lên giường. Ko sao cả

Nó ngồi im nghe lời Bảo... cậu ấy đưa nó lên giường 1 cách rất nhẹ nhàng... bảo bây giờ chính là đôi chân của nó... nó sống dựa hết vào Bảo. Cho đếnkhi cánh cửa lần nữa mở ra. 1 vị bác sĩ mặc áo trắng bước vào... thấy bác sĩ... nó co ro lại nép phía sau lưng Bảo.

-không sao... đây là bac sĩ... không ai hại cậu cả

Nó vẫn không chịu nghe... nó sợ hãi đến run lên cầm cập.

-đừng lo... bác sĩ chỉ là khám cho cậu thôi

-chú không làm gì cháu đâu... cháu đừng lo

Bác sĩ đưa tay về phía nó, nó lắc đầu rồi gạt tay ra... nó sợ... rất sợ...

-thôi chú ạ... chúng đừng làm bạn ấy sợ.

-chú nghĩ cô bé chỉ là hoảng quá nên vậy thôi, khám cả rồi ko bị sao cả.. cháu yên tâm.

-thế cháu Báo công an rồi, bao giờ thì công an đến

-chú không biết, có gì họ sẽ liên lạc

Bác sĩ đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ còn nó và BẢo ở lại... lúc này... nó mới thấy mình được an toàn. Tới tối, bảo cũng ở lại với nó, lúc này... nó rất sợ phải ở một mình. Nó nắm trên giường... hai mắt mở to tướng vì cứ nhắm lại cảnh tượng đêm qua lại hiện về... nó sợ tới co ro người lại.

-sao thế? Ko ngủ được à?

nó gật. Bảo đứng bên giường ngồi xuống với nó... ánh điện phòng vẫn còn sáng trưng. Nó không dám ngủ.

-nằm xuống im đi . nhắm mắt vào. Có tôi đây rồi.

Bảo nắm lấy tay nó. Nó nhìn bảo rồi cô nhắm mắt lại.. cho đến lúc nó thϊếp đi thì cảnh tượng ấy lại hiện về . nó giật mình mở mắt

-sao thế... có tôi ở đây rồi

Bảo cười rồi nhìn nó. Nó nắm tay Bảo chỉ chỉ sang bên cạnh mình. Bảo hiểu ý rồi cười

-tôi ko làm gì đâu ... đừng lo nhé

Nó gật. Thế rồi Bảo nằm xuống bên cạnh nó. Vẫn cái th ứ mùi quen thuộc của cậu ta khiến nó an toàn. Nó lại nhắm mắt vào và thϊếp đi vì mệt mỏi. Bảo cũng có vẻ mệt vì đã thức cả đêm qua. Nên cũng ngủ ngay... cho đến khi nó lại giật mình.

-không sao... có tôi đây rồi

Bảo ôm siết nó vào lòng... ôm chặt... cuối cùng nó cũng được 1 giấc ngủ ngon.

Sang hôm sau, công an đến tìm nó sớm. Nó trông thấy chú công an lại co ro 1 cách sợ hãi. Chú công an ngồi trên ghế, nó và bảo ngồi trên giường. Nó ngồi nép sau lưng Bảo, chú công an không ngừng hỏi về chuyện xảy ra đêm đó khiến nó sợ hai đến mức lấy tay che tai để không phải nghe.

-chú thôi đừng hỏi bạn ấy nữa.

-chú cần phải lấy được thông tin để có bằng chứng

-nhưng chú không thấy bạn ấy đang sợ đấy ạ

Công an nghiêm nghị nhìn nó. Nó lại co mình

-cháu đã bảo chú đừng hỏi bạn ấy thêm cái gì nữa cơ mà

Bảo cáu lên. Chú công an ngồi im mấy phút rồi đứng dậy ra về. Lúc ấy Bảo mới nắm tay nó động viên..

-Không sao... có tôi ở đây rồi

Nó nhìn Bảo . có cậu ấy , nó thấy ấm lòng lắm. Buổi tối, nó ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa này lạnh, người đi đường cũng thấy hối hả hơn nhiều, nhưng với nó... bầu trời ngoài kia vừa là tự do nhưng cũng đầy sợ hãi. Bảo bước lại gần nó.

-hai chúng ta đi ra ngoài chơi nhé

Nó nhìn bảo rồi gật đầu. Trong khung cảnh mờ ảo của sân bệnh viện, 1 đứa con trai đang cõng 1 đứa con gái. Đôi tay nó bám chặt lấy cổ của BẢo. Nó chẳng thể bước được. Nếu bảo đặt xuống nó cũng ngã lăn quay ra đây.

-chi Lê... cậu đang nghĩ gì vậy?

Nó lắc đầu. Nó không nghĩ gì cả. Chỉ gục đầu lên vai bảo nhìn ánh đèn đường thôi

-thế cậu có biết tôi nghĩ gì không?

Nó lại lắc đầu

-tôi mong rằng sau này về già tôi cũng sẽ cõng cậu như thế này, lúc đấy mắt cậu mờ chân cậu chậm tôi sẽ cõng cậu cho nên cậu đừng lo gì cả

nó cười rúc rích trên vai Bảo

-sau này cậu sẽ nuôi gà.. còn tôi trồng vườn... chúng ta sống 1 cuộc đời bình thường, không cần bon chen như bố tôi. Tôi mong sẽ có thời gian dành cho gia đình con cái chứ không phải bận rộn suốt ngày như ông ấy.

Nó nằm im nghe tiếng Bảo nói

-ngaỳ mai mẹ tôi sẽ vào đây với cậu. Hôm trc mẹ tôi cũng vào nhưng nhà tôi đang có vc do v ậy mẹ tôi chưa vào lại được.

Bảo đặt nó xuống cái ghế góc sân bệnh viện, cậu ấy nắm tay nó

-tôi và mẹ sẽ thuyết phục bố để cậu được về nhà tôi, chúng ta nhất định sẽ không rời xa nhau, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cậu

Trong bóng tối nó cũng có thể cảm nhận được sự cương quyết của BẢo. Nó tin Bảo, nhất định Bảo sẽ không để nó lại một mình.

Đúng hôm sau, mẹ Bảo ghé qua bệnh viện thăm nó, trông thấy nó thảm hại như vậy, bà không cầm được nước mắt. Mẹ Bảo không giống bố Bảo, bà ấy rất nhân hậu và thương người. Mẹ Bảo rất giống mẹ nó, luôn là người giàu tình yêu thương và luôn mong những điều tốt đẹp nhất cho nó cũng như mọi người xung quanh. Đến khi bà ấy về bảo vẫn chưa quay lại. nó thấy lo cho Bảo nhiều hơn, mấy ngày nay cậu ấy không đi học mà cứ ở đây chơi với nó. Nếu không chịu đi học sẽ đúp mất thôi.

Cả buổi chiều hôm ấy Bảo cũng không tới, tới giờ ăn cơm cũng không thấy cậu ta, nó lo lắng, không lẽ Bảo bỏ nó lại đây rồi, đến 10 giờ đêm, nó sợ hãi thu mình một góc giường, ánh đèn vẫn sáng trưng, nó không dám ngủ, nó sợ nhắm mắt lại gặp người đàn ông đêm ấy, nó sợ lắm. Nó chùm kín chăn lên đầu hai mắt vaanxmowr to tướng nhưng nước mắt chảy giàn giụa. Nó sợ hãi... sợ hãi thật sự

-cạch... tiếng của mở khiến nó thót tim... cơ thể nó run lên bần bật . nó càng co lại mà không dám thò mặt ra

Có bàn tay kéo chăn nó ra, nó túm chặt lấy, nó sợ lắm, làm ơn... đừng làm hại nó nữa .. nó có làm điều gì xấu đâu.

-này... bỏ chăn ra xem nào?

Hóa ra là BẢo... cậu ta thật đáng ghét, vào phòng mà kko nói gì hại nó suýt nữa tè cả ra quần

nó hé chăn ra nhìn Bảo... bảo thấy hai mắt nó long lanh trong chăn bèn cười.

-sợ thế à. Là tôi mà

Nó lật ngay chăn ra lấy hai tay đánh Bảo mấy cái liền. Miệng lẩm bẩm mấy tiếng đồ tồi chả ra hơi. Bảo cứ thế vừa đỡ đòn vừa cười.

-thôi xin lỗi... được chưa?

Nó dỗi hờn quay đi

-thôi xin lỗi mà... tôi tưởng cậu ngủ rồi.

Bảo xoa đầu nó như trẻ con

-ăn tối chưa.

Nó gât

-tôi chưa ăn, hay chúng ta đi ăn tối đi

Nó ngồi dậy ra dấu đồng hồ đã 10 giờ đêm rồi.

-để tôi cõng cậu. Mau mặc áo khoác vào

Bảo lấy áo khoác khoác cho nó. Cái áo này không phải áo của nó, rất đẹp và rất thơm nữa. Bảo nhìn nó mỉm cười. rồi cúi xuống đỡ nó lên lưng, nhưng khi ra đến cửa không chỉ riêng mình Bảo... mà cậu ta mang theo một cái bao lô to tướng. Một tay bảo cõng no. Một tay xách túi đồ ra cổng bệnh viện, chỗ có quán ăn, hai đứa ngồi nhìn nhau. Nó thấy Bảo không ăn nhiều như mọi khi cơm nó nấu, cậu ấy có chuyện gì đó mà chưa dám nói với nó hay sao.

Nó với tay lây tay bảo giật giật, nó muốn biết có chuyện gì

-không có gì đâu, cậu ăn thêm đi

Nó lắc đầu, Bảo cuisi xuống và bát cơm lên miệng, dường như là cậu ấy đang cô nuốt nó thì đúng hơn. Đến khi ăn xong, Bảo lại cõng nó ra ngoài, nhưng Bảo không đi về hường bệnh viện mà đi người lại. nó kéo kéo vai BẢo chỉ về phía sau

-chúng ta sẽ không quay lại đó nữa.

-tại sao?

-tôi đã mang đủ thuốc cho cậu. Đủ tiền để chúng ta có thể sống được 1 thời g ian, cậu yên tâm, cho dù thế nào tôi cũng ở đây, nhất định không để cậu lại một mình

Nó không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nó cảm nhận đc qua giọng nói của Bảo... rõ ràng là có chuyện. Có thể là Bố Bảo không đồng ý để nó về đó chăng. Nó thấy mình vô dụng, muốn nói 1 câu cho ra hồn cũng không nói đc ra. Nó siết đôi tay qua vòng cổ của Bảo và gục đầu vào đó. Cuộc sống này giờ giao hết cho cậu ấy. nó vô dụng mất rồi.

Trong bóng tối , giữa tiết trời giá lạnh, hai đứa trẻ và một cái bao lô lang thang trên đường. Con đường này như dài vô tận vậy. đôi chân nó chẳng chạm đất, cơ thể nó chẳng lấm tấm mồ hôi, mà ngược lại. tất cả nhưng khó khăn dồn lên đôi vai của Bảo. Nó chưa hiểu hết ý nghĩa của điều này, cũng không quan tâm ngày mai sẽ đến ra sao. Nó kéo tay áo lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ấy.

-đặt tôi xuống

Nó cố nói ra

-không

-tôi tự đi được mà

-cậu điên à

-đừng như thế

-không. Tôi vẫn có thể đi được. Cho đến khi chúng ta tìm thấy nơi ngủ lại đêm nay. Còn đâu cậu đừng lo. Mọi việc đã có tôi rồi

Một giọt nước mắt lăn trên gò má nó, nó quả thật là đứa vô dụng, nó đã để mẹ đi mất, suýt nữa thì bị gϊếŧ ,, và giờ lại để Bảo phải vất vả thế này đây. Mẹ... mẹ ở đâu, xin hãy giúp chúng con, xin mẹ hãy ở bên chúng con... mẹ ơi.

( còn tiếp)