Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 14

Chương 14
Chap 14 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Qủa thật nó không muốn về ngôi nhà đó nữa, cứ bước vào cửa chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó nó đã thấy buồn nôn rồi.

Chiều nay Bảo cả Thiên lại đến thăm nó, kể từ lúc xảy ra chuyện đó đây mới là lần đầu nó gặp hai người. nhìn thấy Bảo khuôn mặt nó tự nhiên đỏ ửng lên. Nó và bảo sẽ không làm thế. Không Bao giờ

-này... cậu sao thế

Nó đang nghĩ giở cũng giật mình vì tiếng gọi của Bảo. Nó ấp úng

-không sao.

-không sao mà cứ thẫn thờ thế. Đứa nào bắt nạt cậu hả?

-không

-hay cậu mệt hả Chi Lê. Để chúng tớ đưa cậu về

Nó qua ra nhìn thiên rồi đỏ mặt. Nó tự nhiên lại thấy ngại ngùng. Bảo thấy nó nhìn Thiên như vậy cũng có vẻ không vui. Cái thằng Thiên này lúc nào cũng nhẹ nhang như là con gái. Yểu điệu như cái đồ BD. Thế mà cũng chơi với nó được.

-không cần đâu, chỉ cần cho cậu ta đi ăn kem hay ăn chè là hết ngay thôi mà.

Bảo trèo săn lên xe chờ nó nhưng lần này nó đứng im không nhúc nhích.

-lên đi sao đứng đó vậy?

-tôi.... hôm nay tôi mệt, tôi ko muốn đi.

-cậu mệt ở đâu?

Tiếng thiên vẫn nhỏ nhẹ như vậy. Bảo nhảy tót xuống khỏi xe bước lại gần nó 1 tay đưa lên trán nó một tay nắm tay nó. Giọng nghiêm túc lắm.

-đau chỗ nào nói xem nào?

-không đau chỗ nào.

Nó trả lời ngoan. Rồi lại đỏ mặt vì cái chạm của Bảo.

-sao hôm nay mặt cậu đỏ như vậy. có thấy nóng hay sốt không?

-không tôi không sao, các cậu đi chơi đi, tôi về nhà đây

-để tôi chở cậu về

-không cần. Tôi đi bộ

-tôi bảo lên xe tôi đèo về cơ mà

Bảo nói nhiều nên cậu ta cáu. Nó sợ nên ngoan ngoãn ngồi lên xe BẢo. Cả Hai đưa nó đến cửa nhà. Hôm nay nó ngồi ghế sau nhưng cũng nhích ra xa và nhất quyết không chạm vào người Bảo như mọi lần. Lúc bảo chưa kịp dừng xe nó đã nhảy tót xuống.

-này... cậu muốn chết đấy hả?

-tôi ko sao

Nó quay đầu đi vào nhà nhưng bảo lôi lại

- hôm nay cậu lạ lắm. Nói cho tôi biết có chuyện gì?

-không... không có gì

Nó ấp úng rồi lại đỏ mặt quay đi.

-cậu không nói thì chết với tôi

-tôi đã nói không có gì mà. Cậu về đi

nó quay vào nhà kệ Bảo đứng đó cùng thiên. Cuối cùng cậu ta cũng bỏ đi vì đứng đó cũng ko có kết quả gì.

Hôm nay nó nấu cơm xong thì đậy l*иg bàn vào rồi đi sang nhà bên cạnh chơi với chúng nó. Một luc trẻ con đang tụ tập nhau, chúng nó chuản bị đi đâu đấy thì phải.

-chúng mày đi đâu đấy

-đi kiếm tiền

-kiếm tiền gì cái giờ này.

-thế mới gọi là kiếm tiền.

-mày đi không?

-làm chỗ nào đấy.

-ngoài chợ thôi

-mấy giờ về

-về nhanh thôi. Có tiền là về luôn. Được thì chia đều

-Làm gì?

-cứ ra đi rồi biết

Nó đi theo lũ bọ chó ra chợ, chẳng biết chúng nó làm gì nhưng chúng nó bu lấy nhau rồi thằng bọ chó dặn là chúng nó phải bám vào nhau cho sát vào, gặp khách cái là thằng bọ chó sẽ ra hiệu. Nó chẳng hiểu gì cả. Chúng nó mỗi đứa mang 1 cái mũ bẩn, đầu óc tự bôi cho mình lem nhem và quần áo thì lôi thôi đến kinh dị. Chúng nó bắt đầu đi xin những người đang đi chợ mua hàng ngoài chợ. À hóa ra chúng nó đi ăn xin.

Ăn xin theo bầy. nó thì không giống vậy, nó chắc đang là chân học việc của bọn nó đây. Cả bọn cứ bám theo nhau như một bầy khỉ ăn bám. Cho đến khi thằng bọ chó phát hiện ra một người phụ nữ đang cầm chiếc giỏ xách để cất ví tiền. Nó liền ra hiệu cho cả bọn bám lấy bà ấy, sau đó một động tác rất nhanh nó đã móc được cái ví đó từ túi của Bà ấy ra. Sự việc diễn ra rất nhanh nhưng nó cũng đã quan sát được gần hết. Hóa ra chúng nó đi móc túi chứ không phải đi xin như nó thấy. thằng bọ chó cầm ví tiền lủi đi trước còn cả bọn còn lại xin thêm vài ba người rồi cũng chuồn theo sau. Nó không còn cách nào khác là cũng phải rút về theo chúng nó. Cả bọn kéo nhau xuống bãi cỏ dưới bờ sông... thằng Bọ chó đang đếm tiền. Nó bức xúc quá nên nói vào

-chúng mày điên à. Đi móc túi là đi tù vì tội ăn cắp đấy

-mày câm mồm mày đi.

Thằng bọ chó quát lên. Nó cũng hơi sợ sợ.

-mày ko biết thì câm mồn lại. nếu ko kiếm được ra tiền hội thằng kha Sẹo cũng ko để cho bọn tao yên đâu.

Nó biết thằng kha sẹo, cái thằng chuyên đi thu tiền của mẹ con nó khi mẹ con nó còn bán hàng bên kia. Mẹ nó bảo thằng đó là cái thằng bóc lột. Nó đứng im nuốt cái hận thằng Kha Sẹo vào lòng.

-nếu mày không dám thì mày cút về

Con Hĩn đẩy nó ra một bên. Con Hĩn này lớn hơn nó đến 3-4 tuổi nhưng cách ăn mặc vẫn lôi thôi đa thế trông nó cũng khá bẩn.

Nó định quay đi, nó không muốn chơi cùng những đứa có hành động xấu như vậy., mẹ nó nới ăn cắp là hư, sau này sẽ không bao giờ làm người tốt được.

-ê con kia... đứng lại

Nó quay lại nhìn thằng bọ chó đang cầm nắm tiền trong tay tiến lại chỗ nó.

-mày không được nói chuyện này với ai nghe chưa. Nếu mày nói ra tao đập mày chết

Nó thấy thằng bọ chó nghiến rằng cũng hơi sợ sợ. Gật đầu cái rụp rồi chạy ngay về. Về gần đến nhà nó mới nhớ ra chìa khóa nhà thằng bọ chó đã mượn nó từ lúc này mà quên chưa trả lại. nó lại lọ mọ chạy lại chỗ lúc nãy nó đứng nhưng không thấy chúng nó đâu. Đứng bần thần vài phút nó mới nghe thấy tiếng hét trong bụi cỏ gần đấy. nó sợ tái mặt. Hay là có kẻ cướp.... gϊếŧ người giống trong phim hành động.... nó thi thoảng vẫn xem trộm ở những nhà ngoài phố. Nó lọ mọ bước tới gần chỗ có tiếng kêu. Bước chân nhẹ nhàng vô cùng. Cho tới khi nó thò đầu thì thấy đó không phải là một vụ cướp gì cả... mà là....

Một lần nữa cái cảnh tượng kinh khủng ấy lại đập vào mắt nó. Lần này không phải là Dì Diễm, mà là thằng bọ chó, ve trâu, Hĩn và Tũn. Chúng nó.... hai đứa 1 cặp quấn lấy nhau giữa đám cỏ. Làm những chuyện chẳng khác gì hôm nọ nó được xem. Nó không thể tin vào mắt mình.... cuộc sống xung quanh nó không ngờ lại kinh khủng như vậy. nó buồn nôn nhưng cố bịt miệng lại để chạy thật xa... nó chạy đếnmức không biết đã chạy đến đâu nữa, cho đếnkhi chân nó mỏi rồi nó mới đứng lại. Bầu trời trở nên tối đen cũng giống như cuộc đời của nó ngay lúc này vậy... tại sao... tại sao... trò đó là trò gì mà thật kinh khủng... kinh tởm... và đáng sợ như vậy cơ chứ... chả nhẽ ai cũng....làm như vậy hay sao....

Nó đứng thẫn thờ nhìn người đi lại trên đường. Những đứa trẻ được mẹ dắt tay, vui vẻ nô đùa, những đứa trẻ chạc tuổi nó có bố đưa đi dạo vào buổi tối... nó cô đơn quá... ngay lúc này cả thế giới này thất đáng sợ.... mẹ ơi.... Bảo ơi.... mợi người đâu hết rồi. nó muốn có mẹ... nó muốn có BẢo.... nó đang có cảm giác cồn cào trong người.... nó muốn giãy giụa gào thét... nó muốn khóc thật to để cái cục nghẹn trong cổ họng được trôi ra... mẹ ơi.... con nhớ mẹ...

Nó đứng giữa đường khóc thật to... cho đến khi có mấy cô chú bước lại gần hỏi han nó

-cháu con nhà ai...

-cháu đi lạc hả

-nhà cháu ở đâu

Những câu hỏi dồn dập cứ đến mà nó chẳng biết trả lời ai trước bây giờ. Nó nín khóc... nhìn một lượt xng quanh rồi trả lời mọi người. cho đến khi chú công an phường mang xe máy đến chở nó về nhà. Nó không quên cảm ơn các cô chú ấy đã giúp đỡ nó. Nó rất ngoan phải không?

Cho đến khi nó đứng cổng nhà. Chú công an chờ nó đi sang nhà thằng bọ chó lấy lại chìa khóa. Nó đứng cửa nhà thằng bọ chó gọi với vào trong. Nó sợ thằng bọ chó rồi

-bọ chó ơi.... cho tao xin chìa khóa

-bọ chó ơi.... cho tao xin chìa khóa

Nó gọi hai câu to tướng thằng Bọ chó mới ló mặt ra khỏi nhà

-cài gì mà mày gọi lúc người ta đi ngủ thế hả?

-mày cho tao xin cái chìa khóa

-đây này...

Thằng bọ chó cầm cái chìa khóa ra gần nó đưa cho nó.... nó đưa tay với lấy thì bị nó cầm lại chùm chìa khóa .

--đưa đây

Nó quát

-cứ từ từ... mày đi đâu mà giờ mới vác mặt về. Bà Diễm tìm mày ko đc chửi xong lại đi rồi

-kệ tao... đưa chìa khóa đây

-từ từ

Thằng bọ chó nhử nhử nó. Rồi bước lại

-hôn cái vào đây rồi đưa cho

quay cái má ra một cách trơ trẽn và bẩn thỉu về phía nó khiến nó thấy kinh kinh.

-đmm. Mày có đưa đây không

-tao không đưa thì sao?

-thì tao mách chú công an

-mày mách đi. tao đéo sợ công an. Cho tao hôn tao mới giả

Nó quay lại phía sau chỗ chú công an đang ngồi trên xe máy, thấy thế thằng bọ chó đưa ngay. Nó hớn hở cầm chìa khóa chạy ra mở cửa. Chú công an cũng yên tâm mà ra về, nhưng sự việc đó cũng chưa đi đến hồi kết.

Vì dì Diễm thường đi cả đêm mới về do vậy nó sẽ ở nhà một mình. Lúc nó đang buông màn, có tiếng gõ ngoài cửa. Nó nói vọng từ trong nhà ra

-Ai đấy?

-Tao

Nó nghe rõ tiếng con Hĩn đứng ngoài cửa. Mới mò ra mở cửa.nhưng chưa kịp mở hẳn con Hĩn đã đá cái cửa cái rầm khiến nó bị cái cửa xô ngã nhào về phía sau. Nó có vẻ bất ngờ nên ngồi im

-mày làm cái trò gì thế

-đmm, mày vừa nói chuyện gì với anh bọ

-tao ko nói chuyện gì

-con Tũn nó bảo mày cả ah bọ hôn nhau ngoài cửa

-tao ko có. Trông nó kinh lắm tao không chạm vào người nó

Nó cãi cố. Con Hĩn có vẻ đang rất cáu. Nó không muốn đánh nhau với nó vì trông con HĨn cũng bẩn chẳng kém gì thằng bọ chó. Quả thật cái tên rất hợp với cái người nó. Con Hĩn bước lại túm tóc nó rồi dọa.

-anh bọ là người yêu của tao, nếu mà định yêu anh bọ của tao thì tao đạp chết mày, từ giờ trở đi cấm mày chơi với bọn tao. Không thì mày chết đấy, đcmm

Con Hĩn đúng là rất ghê gớm. Nó ngồi im không cử động cho đến khi con Hĩn và con Tũn bỏ đi. yêu là cái gì... lại còn người yêu,... nó quá bé để hiểu hết những gì con Hĩn nói. Nó chỉ hiểu 1 cách rất đơn giản là con HĨn sợ nó và Thằng bó chó sẽ làm trò giống hôm nay và thằng Bọ chó sẽ không là trò đó với nó nữa. Nhưng con HĨn yên tâm vì trò đó thật kinh khủng, nó không thèm

Kể từ hôm đó không chơi với bon Bọ chó nữa, chiều đến đi học về nó chịu khó đi xa nhặt ve chai hơn. Mấy tuần nay nó cũng ít gặp Bảo. Nó sợ .... và cũng sợ Bảo biết chuyện đó. Hôm nay chủ nhật ... thảo nào Bảo cũng đến tìm nó. Nên nó cố tình đi xa hơn. Nó vác cái Bao tải trên vai. Đầy cái bao đó cũng được mấy nghìn rồi chứ ít. Nó hí hửng ôm cái bao ra về. Định bụng chốc sẽ gom lại mang bán lấy tiền để mua thêm vở , dạo này nó cũng hết tiền mua gạo rồi, nên phải nấu ít cơm, đêm nào nó cũng bị đói hết.

Nó đi qua chợ, đâu đó thấy bóng dáng bon thằng bọ chó đang lẳng vảng.... nó đứng lại quan sát . bọn thằng bọ chó đã nhắm được 1 cô trung tuổi, chúng nó đang vây quanh cô ấy. cho đến khi thằng bọ chó đứng phía sau rút cái ví của cô ra thì có tiếng hô...

-móc túi... móc túi bà con ơi.

Tiếng hô thất thanh nên bọn bọ chó chạy toán loạn. Trong lúc mọi sự đang loạn lên như vậy thì nó lại chính là kẻ bị vạ lây. Thằng bọ chó chạy qua ném cái ví tiền vào chỗ nó đứng. Nó đứng im đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bất ngờ bị xách tai

-á à... bắt được 1 đứa rồi

nó đứng đơ ra không hiểu. Mặt nhăn lại vì đau

-con bé này là con bé hay đi cùng cái bọn lúc nãy. Toàn đứa oắt con mà ăn cắp nhưu ranh

-cháu không lấy gì cả.... xin các cô chú tin cháu

Nó khóc

Nó giờ mới hiểu mọi người đang nói nó là đứa ăn cắp. Tất cả mọi người vây quanh nó. Có người bàn tán chỉ chỏ, có người chửi bới .bắt đầu thấy hoảng loạn và sợ hãi, nó đứng im và tai vẫn bị giữ cao tren đầu.

Sau đó người phụ nữ bị móc ví bước lại chỗ nó đứng, chưa hỏi gì đã giáng cho nó mấy cái tát vào mặt.

-đánh cho nó chừa cái tội ăn cắp đi, mẹ mày con nhà mất dạy, cái lũ chúng mày sau này cũng chỉ là cái loại mạt hạng của xã hội này thôi, không đi trộm cướp cũng chỉ là cái loại đứng đường

Nó bị xỉ nhục bằng những lời lẽ thậm tệ

-cháu không lấy gì của cô cả. Cô sao lại đánh cháu

Nó lấy tay che mặt nhưng cũng ko tránh được những cái tát như trời giáng của bà cô này.

-mày không lấy thì mày cũng đồng lõa với chúng nó. Tao phải báo công an cho mày lên phường

-cháu không làm gì cả, cháu nói thật, cháu xin cô, đừng cho cháu lên phường

Nó càng biện minh dường như họ càng không tin nó

-cô làm cái trò gì thế hả?

Nó nghe rõ tiếng quát của Bảo, nó mở mắt thật to... đúng là Bảo rồi, cả Thiên nữa, nó vừa mừng vừa ngại.

-mày là đứa nào. Lại cùng hội với nó hả

-cháu hỏi cô, cô có bằng chứng gì nới bạn cháu ăn cắp.

-nó cầm cái ví của tao

-có khi nó nhặt được cô cũng bảo nó ăn cắp à

-mày đừng có mà lí sự, tao vừa đứng đây chúng nó móc rồi đưa cho nó.

-có đứa nào ngu mà moc túi xong bảo nó đứng lại đây chờ chết không?

-mày đừng có mà giởi cãi, bọn ăn cắp lắm lí sự cùn, mày định vừa ăn cắp vừa la làng hả nhãi con, tao cho đi lên phường

-đi, cháu đưa cô lên phường, nếu nó bị oan, cháu kiện cô tội đánh trẻ con, xúc phạm người khác. Cô là người lớn, mà cô hành xử không có đạo lý, thế mới gọi là vô giáo dục

-á à... thằng nhãi

Cô ta nghiến răng tức sôi máu, nhưng không làm gì được Bảo, giọng điệu đanh thép của cậu ta khiến mọi người cũng ko còn nhìn nó bằng ánh mắt tội đồ nữa. Cho đến khi mọi người đã dàn giải tán Bảo mới kéo nó đi . nó không phản ứng lại mà lững thững bước theo cậu ta.

-nào... giờ cậu nói đi. tốt là thế này à? ổn là thế này à?

-.....

-cậu nói đi, tôi cứa tưởng cậu ở đó sẽ sống tố làm ngờ hùa theo tụi nó đi ăn cắp như thế à

Nó giật mình vì câu nói của BẢo... chính Bảo cũng không tin nó sao? Nước mắt nó lại ứa ra....

-tôi ko ăn cắp

-không không cái gì

Bảo cáu lên... khuôn mặt cậu ta đỏ tưng bừng, hai mắt cungx đỏ ngầu.

-cậu bình tĩnh đừng gắt lên với bạn ấy như thế

Tiếng Thiên vẫn rất nhẹ nhàng. Nó quay sang nhìn thiên như cảm ơn

-cậu thì biết cái gì... nó ngu lắm, ai nói cũng tin... đã bảo đừng chơi với ai rồi

-tôi ko chơi với chúng nó....

-ko chơi thì theo chúng nó làm gì.

-tôi ko theo chúng nó

-thế cậu đi đâu ra đấy.

-tôi....

Nó ức đến không nói nổi mà òa khóc... thiên bước lại vỗ vai nó

-thôi đừng khóc, bảo nó chỉ nới vậy thôi, lúc nào nó chả thế

-nói cái gì.... chơi với cãi lũ ăn cắp giờ chừa chưa

-tôi chưa.... thà chơi với chúng nó còn hơn chơi với người như cậu, tôi ghét cậu, từ sau đừng có mà tìm tôi nữa.

Nó quay đầu bỏ chạy. mọi khi Bảo là chỗ dựa cho nó, cho niềm tin của nó vào cuộc sống này, nhưng ngay lúc này nó cần Bảo nhất mà cậu ta lại đối xử với nó như vậy. nó còn biết dựa vào ai đây, còn có ai tin nó đây. Nó lại cắm đầu chạy thật nhanh về phía chân cầu ... nơi đó có mẹ... mẹ ... cho con đi cùng với mẹ được không?