Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 13

Chương 13
Chap 13 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Thế là Bảo đã đi được cả tháng rồi. cuối tuần nào cậu ta cũng về thăm nó và cho nó rất nhiều quà. Nó bây giờ không còn cô đơn như trươc nữa , vì bọn trẻ con hàng xóm giờ cũng đã chơi cùng với nó rồi. nhưng mà ban ngày nó đi học còn bọn trẻ đó thì lại không được đến trường. Do vậy, nó chỉ chơi với chúng nó buổi chiều hoặc tranh thù buổi tối sang chơi ô ăn quan với nhau.

Sáng nay dì Diễm về nhà sớm hơn. Như thường lệ Dì sẽ lên giường nằm dài ra ngay, nhưng hôm nay dì đi thẳng vào nhà vệ sinh mãi sau mới đi ra với khuôn mặt thâm tím.

-dì.... dì bị sao vậy?

-đm nó chứ. Đã ăn quỵt tiền rồi lại còn đánh tao.

-thế sao dì không đánh lại

-nếu có mình nó thì tao sẽ bổ guốc và mặt nó, đằng này đêm qua tưởng có mình nó mà cuối cùng nó lại tha thêm 2 thằng chó chết ở đâu ra

Nó nghe thì cũng chả hiểu cái giống gì. Nó chỉ thấy thương vì khuôn mặt của Dì lúc này trông rất thảm hại. nó kéo cái cặp sách lên vai rồi đi ra khỏi cửa

-mày đi đâu đấy?

-cháu đi học ạ

-đi học làm đéo gì. Đời đàn bà chúng mình nghèo khổ rồicuối cùng cũng chết trong cái xó xỉnh này thôi

Dì Diễm cười nhạt

-mẹ cháu bảo, dù chết cũng phải đi học. Bởi vì có cái chữ mới mở mày mởmặt được

-mở mặt giống như mẹ mày đấy hả?

-dì đừng có nói về mẹ cháu như thế

-mẹ mày tốt bụng chân thật cuối cùng cũng khổ cả một đời. thôi nghe tao, học làm đéo gì, vài tuổi nữa lớn đi làm cũng tao kiếm ăn là được

-dì cũng lớn tuổi rồi, mẹ cháu lúc nào cũng mong dì có tấm chồng đàng hoàng đấy

-đàng hoàng cái mẹ gì, đàn ông trên đời này toàn lũ chó chết, lũ lừa đảo, lũ khốn nạn.

Nó ngán ngẩm quay đi bước thật nhanh không sợ sẽ muộn học.

trưa đến nó về nhà. Dì diễm vẫn ở nhà, nó mở cửa

-dì chưa đi làm ạ.

-cái mặt tao vậy thì làm cái gì, chó nó nhìn nổi

-Thế để cháu bôi dầu cho Dì

-mày nấu cơm đi đã, tao đói rồi

Nó cặm cụi nấu cơm xong rồi bôi dầu gió cho dì, chiều nay Bảo sẽ về với nó. Không biết có gì mới hay không? Nó ăn cơm thật nhanh rồi dọn, chuẩn bị quần áo cho tươm tất, nó không muốn Bảo thấy nó nhếch chác, nó sợ Bảo sẽ buồn, nó muốn Bảo yên tâm học cho tốt, vì BẢo đã hứa vì nó mà chăm học, nhân tiện nó sẽ khoe BẢo là nó được rất nhiều điểm 10 cả môn tiếng anh nữa nhé.

Chiều đến nó chạy ra chân cầu, 4 giờ Bảo sẽ đến , nhưng hôm nay nó chờ mãi mà chẳng thấy BẢo đâu. Nó ngồi trên thành bê tông phía chân cầu nhìn ra dòng sông chảy xiết. Nhớ lại những kỉ niệm hai đứa chơi đùa quả thật là vô cùng hạnh phúc, giá mà thời gian đừng có trôi đi để nó được sống mãi như thế nhỉ. Nghĩ đến vậy nó lại nhớ về mẹ. Lâu lắm rồi nó chưa ra thăm mộ mẹ, người ta nói thắp hương làm cho người chết được an lòng hơn phải không? Uh. Lâu lắm rồi nó cũng không mua hương thắp cho mẹ nó. Nghĩ vậy nó đứng lên lôi trong túi quần ra mấy tờ 1 nghìn nó tích cóp được. Chắc cũng đủ mua hương cho mẹ nó rồi. nó chạy nhanh về phía mẹ nó đang nằm lại, châm cái que diêm vào nắm hương rồi cắm lên phần mộ của mẹ, vẫn cái bia từ hồi chôn , nhưng cỏ đã mọc um tùm, nó nhổ đi những ngọn cỏ mềm và ngồi xuống bên cạnh.

-mẹ ơi... con sắp lên lớp 6 rồi

-mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe

-con hứa con sẽ ngoan. Nhất định sẽ không làm những điều mà mẹ cho là không đúng

Nó ngồi đó 1 lúc rồi đứng lên đi lại chỗ hẹn của Bảo. Hình như hôm nay cậu ấy không đến chứ nếu cậu ấy đến đã chờ gặp nó bằng được thì mới về. Nó đứng đó cho đến khi mặt trời khuất bóng, bóng tối đã kéo đến dần dần mới đi bộ về nhà. Ngôi nhà nó có ánh điện chứng tỏ dì Diễm nó có ở nhà. Nó bước đến gần nhà nghe tiếng léo nhéo chửi bới trong đó. Nó thò đầu qua cửa sổ thấy một đám người đang đứng, một người đàn bà đang tóm tóc dì diễm nó rồi tát tới tấp và cái miệng chửi không ngừng

-đmm, cái loại đĩ cướp chồng bà mà cũng đòi lên mặt, để tao xem hôm nay mày còn hống hách được nữa không con đĩ

Bà ta giật tóc dì nó lôi xuống khỏi giường đánh tới tấp. Dì diễm không phản ứng lại mà chỉ lấy tay che khuôn mặt của mình, bởi vì dì nói –đau chỗ nào thì đau chứ cái mặt xinh đẹp là phải giữ thì mới kiếm được ra tiền

Nó đứng im nhìn vụ ẩu đả qua cửa sổ. Cho đến khi mấy người đó khiến Dì nó nằm im nó mới sợ hãi chạy vào

-mấy người đánh chết dì tôi rồi

Nó gào lên trong nước mắt

-mày là đứa nào? Tranh ra không tao đánh nốt đấy

Người phụ nữ giằng nó ra rồi đẩy nó ngã sõng soài.

-đấy là dì cháu, cháu xin các cô các chú đừng đánh dì cháu

-dì mày.... nó chỉ là con cave, con đĩ ngửa l.. ra để kiếm ăn thôi. Mày biết chưa?

Trong lúc hoảng loạn Nó chả hiểu gì cả. Nó cứ thế mà vồ lấy cái chân của người đàn bà kkia ôm chặt lấy vừa khóc vừa gào lên xin xỏ

-cháu xin bác cháu xin cô, cháu mồ côi cả cha lần mẹ rồi, giờ cô đánh chết di cháu thì cháu sống với ai, cháu xin bác cháu xin cô

-mày buông ra, mày sống với nó cũng khổ một đời thôi con ạ, tao cũng ko đánh chết nó đâu. Chỉ cho nó thân tàn ma dại cho nó nhớ đời

Nó càng ôm lấy thặt chặt và miệng vẫn không hề ngừng xin xỏ. Nó phải đạt được mục đích. Cuối cùng họ cũng bỏ đi để lại hai dì cháu nó với mớ hốn độn này. Dì nó trông như cái rẻ rách tả tơi, quần áo bị giằng xé rách nát, chân tay xây xước, mặt mui tím bầm.

-Chi Lê, mày đi mua cho tao lọ cồn, với ít nghệ về đây.

-nhưng tối lắm rồi dì ơi

-mày chạy ra cái chỗ bên kia cầu có một quán nó hay mở muộn lắm. Nhanh lên. Thương tao

Nó đứng lên rồi đi, may quá, đúnglà cái quán này chưa đóng cửa thật. Nó bước vào quán mua đúng những thứ mà Dì Diễm nói.

-của cháu hết bao nhiêu tiền ạ

-7 nghìn cháu ơi

Nó rút mất tờ tiền trong túi ra. Mấy tờ tiền này là tiền nó đi bê bún tích góp được, hàng ngày còn mua thức ăn vì dì diễm cùng không mua thường xuyên, và cũng ít khi đưa cho nó tiền. Nó đếm đếm rồi tiếc nuối ngẩng lên nhìn cô bán thuốc

-cháu có 5 nghìn cô ạ. Cô bán cho cháu 5 nghìn được không?

-thế cháu mua lọ 2 nghìn nhé, nghệ 1 nghìn là 3 nghìn

-vâng

Nó hớn hở cười. nó còn 2 nghìn để mai mua đậu. Đủ ăn cả ngày. Nó lon ton chạy về hí ha hí hửng.

Sáng hôm sau, khi nó đang dọn bãi chiến trường hôm qua thì có tiếng gọi ngoài cửa

-kìa... có ai gọi mày kìa

-thế ạ?

Nó đi ra cửa... đúng giọng nói của BẢo rồi, nó cười hớn đi ra thật nhanh . Bóng dáng Bảo cao lớn đứng gần bằng cái cửa nhà nó cũng nên Bảo thấy nó cũng cười rất tươi,

-làm gì mà lâu mở cửa thế

Nó cau mày. nó định hỏi cậu ta sao tối qua lại không đến chỗ hẹn nhưng hôm nay Bảo mang theo một người đặc biết thì phải. một cậu bạn cũng cao lớn như Bảo luôn ý

-cậu.....

Bảo quay lại cười rồi chỉ vào ngườ đứng sau lưng mình

-đây là Thiên... bạn của tôi

-cậu ấy chính là thiên mà cậu hay nhắc đến đấy à?

-uh... là nó đấy

Nó nhìn thiên một hồi. Thiên không giống Bảo mà trắng hơn, khuôn mặt trái xoan pha chút con gái và ánh mắt rất hiền

-chào cậu....

Giọng nói còn nhỏ nhẹ nữa chứ. Cậu ta có đôi mắt rất đẹp và ánh mắt nổi bật khiến nó có chút thẹn thùng. Nó đỏ mặt chào lại

-chào cậu

-cậu là Chi Lê mà Bảo hay nhắc đến

-đúng. Tôi là Chi Lê

-thì đúng hết rồi. còn phải hỏi.

Bảo vui vẻ nắm tay nó.

-hôm nay tôi đưa cậu đi chơi, chúng ta đi ăn kem, tôi cho cậu đi vườn bách thú, chơi cả ngày luôn.

nó cười nhưng lại Nhìn sang thiên. Khuôn mặt hiền của cậu ta lại làm nó thấy thẹn thẹn.

-để tôi vào xin dì nhé

-hôm nay dì cậu ở nhà à. Để tôi vào chào rồi xin cho

Bảo chuẩn bị đi vào thì bị nó kéo lại.

-không cần đâu, không cần

-sao?

-nhà tôi có con gái, cậu là con trai

-con trai thì có sao đâu.

-cậu đứng đây chờ tôi là được rồi.

Nó không muốn BẢo nhìn thất nhà nó trong lúc này, cũng ko muốn Bảo thấy khuôn mặt của dì nó, nếu không thì không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào.

Một lúc sau nó bước từ trong nhà ra với bộ quần áo tươm tất.

-này đi chơi có phải đi học đâu mà mặc vậy?

-kệ tôi

- cậu ko nóng à

-kệ tôi

-cậu hâm lắm rồi đấy nhé

Nó cười trừ chứ không dám nói là hôm qua quần áo bị lộn tung và vấy bẩn hết rồi. nó trèo lên xe Bảo, còn thiên đi xe một mình. 3 đứa cùng nhau đi vườn bách thú chơi. Lần đầu nó đi vườn bách thú, quả là rất hay, còn được đi tàu điện nữa chứ. Tay Bảo luôn nắm tay nó lôi đi cho thật nhanh để kịp chơi thật nhiều trò, nó ngoaí lại nhìn Thiên, cậu ta chỉ biết im lặng đi theo và chơi theo hai đứa, nhưng vẻ lạnh lùng ấy lại làm nó chú ý, thi thoảng nó lại quay ra nhìn Thiên rồi đỏ mặt, có cái gì đó khiến tim nó dập nhanh hơn, và nó ngại khi thấy Thiên quay ra nhìn hai đứa nó.

Chiều đến Bảo lại chở nó về nhà. Nó xuống xe thì bị Bảo kéo lại đưa cho 1 nắm kẹo.

-cái gì đấy?

-kẹo đấy. vào nhà đi, tôi về đây

Nó nở một nụ cưởi tươi với Bảo rồi lại quay ra nhìn Thiên, cậu ta vẫn ở đó một cách im lặng.

-Vào nhà đi chứ đứng đó làm gì

Tiếng Bảo giục nó vào nhà, nó đi đến cửa vẫn quay lại nhìn hai người con trai đang chễm chệ ngồi trên xe nhìn nó. Nó nhìn cả hai một lượt rồi cười thật tươi và bước vào nhà. Sau khi khuất bóng nó thì Bảo mới bắt đầu rời đi.

-mày chơi với hai thằng đấy à?

-vâng

-nhãi con máu phết nhề

-đấy là bạn cháu thôi

-chơi với hai thằng con nhà giàu đấy là được rồi. bám lấy nó mà sống, kiếm 1 trong hai thằng thì sung sướиɠ cả đời.

Nó chưa hiểu hết câu noí của Dì nhưng nó cũng không hài lòng cách nói như vậy. nó không bám vào ai cả.

Dì diễm ở nhà mấy hôm nay, khuôn mặt cũng có vẻ bớt thâm tím. Buổi chiều nó đi học về xong vừa cất cặp vào nhà thì dì diễm đi từ trong nhà tắm ra, trên người mặc bộ quần áo hở hang đến mức khiến nó phải đỏ mặt

-Chi Lê, mày dọn qua cho tao cái nhà cho nó gọn gàng cái, nhà mình sắp có khách rồi.

Nó cúi xuống dọn dẹp. Dì diễm ở nhà chả làm gì ngoài việc ăn với trang điểm, nhưng mà trông xinh thì xinh thật nhưng khuôn mặt nhìn kĩ rất giống hình nhân, trông sợ sợ kiểu gì.

Đến lúc công việc gần xong thì nhà nó cũng có khách thật. Một người đàn ông cao to, trên cánh tay ông ta săm hình thù rất kì di, nó trông thấy mà tự nhiên nổi da gà. Nó đứng im nhìn ông ta.

-chi Lê... đi chơi đi, chiều về đi chợ mua thức ăn rồi nấu cơm nhé.

-nhưng....

Nó ngập ngừng nhìn dì rồi nhìn ông ta

-đây là khách của tao, không phải sợ. Đi đi

-vâng

Nó nhìn ông ta rồi nhìn dì một hồi và nhanh chân cút ra khỏi nhà, trông ông ta rất giống mấy ng đàn ông hôm nọ. Nó lo cho dì nhưng nói vậy thì nó chạy cho an toàn.

Nó lang thang ra đến chân cầu thì có bọn Ve trâu, với Bọ chó đang chơi ở đấy, cả con Him , và con Tũn đang chơi trên cầu

-này... Chi Lê. Sao hôm nay ra đây thế

-nhà taao có khách.

-khách của ai?

-khách của dì Diễm

-biết ngay mà, tao đã bảo rồi

-đmm mày rình như hôm nọ bà ý biết bà chửi cho

-kệ, bà ý ko phát hiện ra đâu. Về xem không?

Nó chẳng hiểu chúng nó nói gì nhưng lúc ve Trâu nó nhảy xuống đi về phía nhà nó thì cả bọn kia cũng bám theo. Nó không biết chuyện gì cũng bám theo chúng nó như đúng rồi ý, và kết quả nó nhận được là

-nói nhỏ thôi không bà ý biết

Thằng bọ chó nói thầm khiến cả lũ như nín thở. Chúng nó mỗi đứa chọn 1 cái khe mà nhìn vào trong nhà nó, nhà nó thì quả thật rất dễ nhìn từ trong vào.

-ui.... sướиɠ chưa....

-đâu... tao đéo nhìn được

-ở bên này cơ, đéo phải trên giường

Chúng nó thi nhau nhìn vào... còn nó thì đang chẳng hiểu

-chúng mày làm gì thế

-mày nói nhỏ thôi.

-tự xem đi đừng có hỏi

Nó cũng tò mò nên ghé mắt vào cái lỗ to nhất để nhìn. Vì nó hiểu từng ngóc ngách của nhà nó cho nên... khung cảnh hiện ra trước mắt nó thật kinh tởm... một người đàn bà và một người đàn ông. Tất cả họ đều không có mảnh vải nào cả. Người đàn ông có thân hình đen sì to tướng, đã vậy còn săm trổ đầy mình. Dì diễm thì trắng hơn, cơ thể cũng có nhiều vết tím do bị đánh nhưng mà....Đã vậy còn làm cái trò gì ấy ấy trông thật sự kinh tởm. Nó chưa chứng kiến cảnh này bao giờ. Nó nghe rõ tiếng rêи ɾỉ rồi la hét của dì Diễm, nó nghe cả tiếng thở, tiếng nói tục tĩu của người đàn ông kia. Họ đang làm cái gì thế này....Dì Diễm của nó chả nhẽ lại là người như thế này sao?

-ọe....

Nó bịt miệng rồi chạy một mạch đi thật xa bỏ lại lũ trẻ con đang thích trí nhìn chằm chằm vào đó không rời. hóa ra bạn của dì là thế này sao. Nó và bảo sẽ không bao giờ làm thế.

Đang ngồi bần thần nhìn ra cầu thì bọn Bọ chó cũng đi đến nơi.

-mày ko xem à

-không

-hay thế mà ko xem

-tao thấy kinh lắm....

Đôi mắt nó đỏ hoe nó quay sang nhìn thằng Bọ chó.

-sao dì tao lại làm thế?

-dì mày làm cave. Mày không biết à?

-cave là gì?

-là giống như lúc nãy đấy còn hỏi.

Chúng nó cười hề hề rồi dắt nhau đi xuống bờ sống chọn chỗ nước nông để tắm. Nó không xuống mà ngồi trên cầu thơ thẩn một mình. Nó không muốn về nhà. Nó không muốn về đó nữa. Ngay lúc này nó sợ DÌ Diễm, nó sợ ngôi nhà nó đang sống, mọi thứ quả thật.... rất đáng sợ....nó thở dài.... vậy thì nó biết đi đâu và về đâu đây.