Chương 11
Chap 11 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGBuổi sáng nó ngủ dậy trong căn phòng của Bảo. Cậu ta đã dậy từ lúc nào, ánh mặt trời cũng đã lên. Nó ngó ra ngoài cửa sổ về phía khu vườn. Bảo đang tập võ. Cậu ta chăm chỉ đưa những đường quyền điêu luyện. Bảo tuy gầy nhưng dáng vóc rất rắn giỏi. tối qua nó và cậu ta đã có buổi ôn luyện đầu tiên sau baoo ngày nó bỏ học. Bảo cũng ko phải học kém, chỉ có điều cậu ấy không chịu tập trung vào học thì đúng hơn.
Thấy nó đứng nhìn bên cửa sổ, Bảo dừng lại nhìn nó rồi nở một nụ cười thật tươi. Nó cũng đáp lại bằng 1 nụ cười tươi roi rói, buổi sáng quả là tuyệt vời khi có cậu ta ở đây. Bất ngờ cậu ta dừng lại đứng thẳng lên khuôn mặt tỏ ra rất căng thẳng. Nó thấy thế thì nép xuống dưới bức rèm. Quả thật là sự xuất hiện của bố Bảo ngoài vườn đã khiến cậu ta sợ đến vậy. Bố bảo bước lại gần chỗ cậu ta, nói câu gì đó rồi cũng nhìn lên khung cửa đó, may quá là nó đã nép vào góc rất nhanh chứ nếu để Bố Bảo bắt gặp thì không biết sự việc sẽ như thế nào.
Chiều nay Bảo về có vẻ sớm hơn thường ngày. Nó đang vùi mình đọc cuốn Doraemon mà cậu ta mới mua cho. Thấy nó chăm chú Bảo hù
-ầy.
-cậu làm tôi giật cả mình.
-có thế mà cũng giật mình được
-chả .... về gì mà im vậy?
-tôi muốn cho cậu bất ngờ
-bất ngờ gì?
-mặc quần áo vào đi chúng mình đi chơi.
-thật ko?
Nó ngồi bật dậy hai mắt sáng như sao. Nó chán cái cảnh chơi với 4 bức tường, và hai cô sen trong nhà lắm rồi. đa thế thỉnh thoảng còn phải trốn trong tủ quần áo nữa chứ. Giờ được đi chơi là hạnh phucs nhất rồi còn gì.
-chờ tôi....
Nó cuống quýt cất sachs rồi đứng lên kiếm quần áo. Quả là vui.
Khi hai đứa đã yên vị trên xe Bảo. Cậu ta đạp xe nhanh như bay, khiến nó phải ôm thật chặt mà chưa hỏi sẽ đi đâu. Cái nắng hè gay gắt không làm cho chúng nó cảm thấy khó c hịu., thay vào đó là sự vui vẻ chưa từng có. Nó không dám làm phiền khi Bảo đang đạp xe rất nhanh. Chiếc xe băng qua quãng đường quốc lộ sau đó là quãng đường đất và sau đó là bờ để cao với những bờ cỏ xanh ngát. Nó lớn lên trong thành phố tuy gần chân cầu nhưng hoàn cảnh chẳng cho phép nó được biết những điều bình dị như vậy. do đó được nhìn thấy cỏ cây, hoa lá, thấy những đàn trâu bò mải mê gặm cỏ quả là không thể tưởng tượng. Nó dang đôi cánh tay như bay trên chiếc xe đạp cùng Baỏ. Nếu mẹ nó còn sống sẽ rất vui , còn giờ mẹ nó đã đi rồi, nó ước mình có đôi cánh để bay lên thiên đường tìm mẹ
-aaaaaaa
Nó hét lên thật to
-thích không?
-có.
Ánh mắt nó sáng long lanh. Nó hạnh phúc khi được hòa mình vào thiên nhiên, hai đứa đạp xe đến đoạn mương nước có 1 lũ trẻ con đang bơi và 1 tốp đang thả diều.
-này... xuống đi.
-làm gì
-bơi
-nhưng tôimới học chưa bơi nhanh được
-xuống tôi dậy cậu
Bảo lôi nó xuống dưới cũng các bạn. Đôi tay cậu ta đang soải những đường dài trên mặt nước. Cậu ta bơi rất giỏi.
-nào.... nắm lấy tay tôi, thả ra, thả lỏng ra, không chìm được đâu
-nhưng mà....
-không được nhưng.
Ánh mắt Bảo chắc nịch khiến nó cũng thấy ấm lòng.
-này nhưng mà quần áo ướt hết thì sao?
-không sao. Tôi có bộ quần áo thể thao trong giỏ xe.
-nhưng đó là quần áo của cậu
-thì tôi nhường cậu mặc chứ sao.
Thế còn cậu
Tôi ko sao
Bảo cười tươi rồi đưa nó ra giữa dòng nước. Những người bạn này cũng cùng Bảo giúp nó có thể biết bơi nhanh hơn. Sau một hồi nó cũng đã bơi được 1 quãng kha khá. Không ngờ Bảo lại dạy nó nhanh được như vậy.
-này chán chưa, lên chơi thả diều.
-có diều đâumà thả
-có...
-đâu?
-kia
Nó nhìn theo tay bảo chỉ cái con diều đang bay trên trời
-cậu hâm à. Diều của người ta chứ
-diều đó tôi cũng làm được, nhưng để tôi bảo cậu ấy bán lại cho chúng ta.
Cậu ta leo lên bờ chạy lại chỗ cái cậu đang tahr con diều, sau vài phút chúng đã có diều để chơi. Trong tuổi thơ bươn trải của nó, đây mới là lần đầu nó đượcchơi một còn diều thực thụ.
-này... thay quần áo đi
-thay đâu bây giờ
-vào bụi tre kìa
Nó đi theo hướng Bảo chỉ cuối cùng cũng thây được bộ quần áo của cậu ta. Nó dài hơn nó nghĩ, cái áo cậu ta giống như cái váy mà nó phải mặc đến tận đầu gối cũng nên.
-này.... trông cậu như cây nấm ý,
-cây nấm cái gì. Vào trong cái bụi đó có gì ngứa ngứa
-ngứa???
-đúng thế, cậu nhìn xem tay tôi có giống muỗi đốt không? Bao nhiêu đây này... ngứa lắm ý
Nó gãi một hồi còn Bảo có lẽ cậu ta cũng chưa hiểu nó bị sao.
-này... chắc nó bị ma tịt đốt rồi
-mà tịt???
Cả nó và Bảo tròn xoe mắt cũng nói... nó là trẻ con... nhắc sđến ma là đã nhát rồi. nó nhìn trước nhìn sau rồi đứng nép vào gần người Bảo... nó sợ....
-mà mãnh đâu ra mà sợ.
-nhưng tôi sợ
-không phải ma đấy, mà là cái con nó làm mình ngứa nhưng không nhìn thấy thì ông tôi gọi nó là ma tịt
-nhưng mà nó ngứa lắm ý
-thế phải làm thế nào.
-cởϊ qυầи áo ra, bôi cái lá dọc này vào rồi xuống tắm là hết
Bảo đón cái lá to như cái ô đội đầu rồi xé ra bôi vào người cho nó
-nào... cởϊ áσ ra
-nhưng mà...
-ko nhưng... cởi ra... cậu ngại tôi à
-tôi....
-không cần xấu hổ, dù sao chúng ta cũng sẽ là một gia đình
-nhưng....
-cậu có cởi hay để tôi cởi nào.
Cậu ta sán đến gần... nó đành cởϊ áσ ra. Rồi quay lưng lại. mẹ nó bảo nó đã lớn rồi... ko được để ai chạm vào người... nếu ko cái bụng sẽ bị sưng to lêm rồi chết. Nhưng mà nó giwof này... ko còn cách nào khác...
Nó ngồi im cho Bảo bôi 1 lượt khắp người, cái thứ lá gì mà càng bôi càng ngứa như là kiến cắn. Nó gãi....
-để im nào
-nhưng mà tôi ngứa
-bôi xong tôi cho cậu xuống taắm khỏi ngay
Bảo cau mày
-nhưng mà hết quần rồi
-thì ko mặc quần có sao đâu...
-nhưng mà....
-im ngay....
Cậu ta quát nó rồi đến khi bôi xong 1 lượt thì dắt nó xuống bờ mương
-nào cởi nốt quần ra.
-nhưng mà....
Nó đỏ mặt chống chế.
-để tôi cởi nhá
Bảo nói dứt khoát khiến nó sợ mà cởi ngay cái quần. Cậu ta biết ý cũng ko dám nhìn vào nó. Cảm giác khi đang ngứa được hòa vào làn nước mát lạnh thật vui và dễ chịu
-thế nào
-thích lắm. Hết ngứa rồi. nhưng mà
-lại nhưng... thế nhưng cái gì
-mẹ tôi nói để con trai chạm vào người là cái bụng sẽ phình to ra và chết
-sao cơ?
Bảo đôi mắt tròn xoe nhìn nó như chưa hiểu gì... đến lúc hiểu ra thì cậu ta cười phá lên.
-này... cậu cười cái gì
-đồ trẻ con...
-trẻ con cái gì?
-mẹ cậu dậy cậu như vậy à?
-đúng
-cậu tin à
-mẹ tôi đấy
-đồ trẻ con...haaaaaa
-cười cái gì
Nó hậm hực té nước vào cậu ta càng khiến cho cậu ta cười lớn hơn, hai đứa cứ thế mà đùa nhau dưới làn nước mát lạnh làm nó quên hết đi cảm giác ngứa ngáy
vùng vậy dưới nước hổi lâu cho đến khi mệt nó mới mò lên bờ mặc quần áo, lúc này ánh nắng chiều đã ngả sang màu đỏ chói ông mặt trời đang khuất dần sau nhưng rặng tre, những cánh cò bay về tổ còn những đàn trâu cũng nối đuôi nhau ra về. Nó nằm ngắm bầy trời có những gợn mây màu trắng đang lững lờ trôi, trên bầu trời ấy, mẹ nó cũng đang bay khắp nơi, như những cánh chim kia. Chắc sẽ vui lắm.
-này... thật ra mẹ cậu nói cũng đúng đấy.
-sao cơ.
-là cái chuyện không được để ai chạm vào người. . cậu không được cho ai chạm vào người hết. Trừ tôi ra
-taij sao phải trừ cậu?
-à ờ....
Bảo ngập ngừng
-vì tôi ko phải là người xấu, vả lại... tôi và cậu là một gia đình cơ mà... cho nên cậu không được để cho ai chạm vào người ngoài tôi đâu đấy
Nó nhìn Bảo rồi suy nghĩ một hồi
-cũng được...
-hứa đi...
-tôi hứa
-ngoắc tay.
-thì ngoắc tay
Cái ngoắc tay hồn nhiên của hai đứa trẻ như quyết định duyên phận của cuộc đời. trời phía trên cao như chứng giám cho lời hứa hẹn của hai đứa trẻ... liệu rằng...
-về thôi không bố tôi về
-uh nhỉ quên mất
Bảo và nó leo lên xe. Nó ôm chặt lấy cậu ta và Bảo thì cứ thế phòng tít.
-hôm nay tôi vui lắm. Giá mà cứ được như vậy mãi.
-cậu phải ngoan thì tuần nào tôi cũng cho cậu đi chơi như vậy
-thật không?
-thật
-sau này tôi sẽ chịu khó kiếm tiền để chúng ta mua được xe máy, sẽ đi đến đó nhanh hơn.
-tôi sẽ kiếm tiền để mua cho cậu ô tô, sẽ đi đến đó trong nháy mắt
-tôi ko cần ô tô, chỉ cần có người đi cùng là cậu thế cũng đủ vui rồi
-thật không?
-thật
-thế thì nhất định không được rời khỏi đây, chúng ta sẽ là một gia đình, tôi sẽ đưa cậu đi đến bất cứ đâu cậu muốn.
-uh
Nó cười tươi rồi níu lấy eo Bảo, cuộc sống lúc này quả thật rất vui vẻ và vô tư.
Nhưng nó đâu có ngờ, chỉ vài giây phút nữa thôi, mọi chuyên sẽ được kết thúc nhanh gọn bằng quyết định của một người.... rồi lời hứa của nó sẽ ra sao?