Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 10

Chương 10
Chap 10 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Cuộc sống của nó trong nhà Bảo đã bắt đầu được 1 tuần rồi. Nó không còn ngồi khóc 1 mình mỗi khi nhớ mẹ nữa. Giờ này nó thấy mình mập lên trông thấy, Bảo cũng quan tâm nó nhiều hơn. Nhưng mà nó vẫn thương mẹ. Từ ngày mẹ nó mất đến giờ, nó chưa được về nhà, cũng chưa dọn dẹp đồ đạc của mẹ và nó. Căn nhà giờ nó cũng ko có tiền để mà thuê. Nó cũng k biết còn được đi học nữa hay không. Vả lại nó cũng buồn chán khi cứ suốt ngày ở trong phòng Bảo như thế này.

-này... cậu cho tôi về nhà được không?

-về làm gì?

Cậu ta đang cắm mặt vào cái máy chơi điện tử không ngẩng lên nói chuyện với nó

-lâu rồi tôi ko về nhà. Không biết nhà cửa ra sao. Tôi phải dọn quần áo cho mẹ.

-không cần đâu. Mẹ tôi đã nhờ người sang nhắn là cậu ở đây rồi.

Cậu ta vẫn ngồi chơi điện tử, còn nó vì muốn đc đi mà tủi thân. Hai mắt nó rưng rưng.

-cậu cho tôi về nhà đi. tôi nhớ mẹ, nhớ mọi người lắm

Bảo buông cái máy xuống nhìn nó một hồi rồi thở dài bước lại.

-thôi được rồi. chiều nay tôi đưa cậu về được chưa.

Gật gật

-thế nín đi, có thế mà cũng khóc.

Gật gật

Chiều đến, nó hớn hở trông ngóng Bảo, cậu ta dắt xe ra cổng ,mắt trước mắt sau như là đi ăn trộm. Nó biết cậu ta sợ bắt gặp bố mình. Nó nép sau cánh cổng sắt ,không để lộ rõ thân hình bé nhỏ. Đến lúc Bảo phóng xe tới, nó cứ thế mà nhảy lên xe, hai đứa cứ thế mà cắm đầu phóng thẳng. Thấy Bảo có vẻ hối hả , nó thích chí cười khanh khách đằng sau lưng. Cuộc sống của hai đứa trẻ, quả là vui.

-này... đi đâu giờ?

-về nhà tôi chứ đâu

-về lấy cái gì nữa. Mọi thứ trong đó đều ko dùng đc nữa. Lấy làm gì

-kệ tôi. Có rất nhiều thứ quý giá với tôi

Hai đứa nhí nháu suốt quãng đường đến nhà nó cho đến khi cánh cửa ngôi nhà hiện ra ngay trước mặt. Cái cửa cũ kĩ đã thủng vài chỗ. Chuột có thể đi qua như chỗ không người. cái cửa chẳng có khóa. Nhà mẹ con nó không còn thứ gì giá trị, tất cả chỉ là một đống sắt vụn, vỏ chai, giấy , những thứ mà mẹ nó tích góp để bán lấy tiền cho nó đóng học.

Hai đứa bước vào nhà, mùi hôi và mốc vì lâu không có người ở, căn nhà trở nên lạnh lẽo vô cùng. Các cô chú cùng xóm lập cho mẹ nó 1 cái bàn thờ nhỏ. Trên cái bàn thờ chỉ có 1 cái bát hương , tấm hình mẹ nó trông chả giống mẹ nó tí nào, nhưng ánh mắt thì đúng là của mẹ nó. Nó bước lại chỗ bàn thờ nhìn mẹ nó thật lâu, tự nhiên nước mắt lại chảy ra. Đây là ngôi nhà nó lớn lên, cả tuổi thơ nó đã gắn bó với ngôi nhà này. những kỉ niệm vui buồn , no đói của mẹ con nó. Nó ngẩng lên nhìn mãi nhà, nơi mà những ngày mưa dột như ngoài trời, hai mẹ con nó có đêm phải ngồi ôm nhau suốt đêm vì ướt. Mẹ.... không có mẹ con phải sống ra sao bây giờ

-mẹ ơi....

Nó òa khóc vì nhớ mẹ. Nó còn quá nhỏ để có thể một mình đi tiếp trên cõi đời này. nếu như cái Thuốc Lào có Anh Bật lửa thì nó không còn ai, chả nhẽ nó lại ăn bám ở nhà Bảo mãi , nếu bị bố Bảo bắt được thì nó biết là nó sẽ bị ném ra đường . với lại nó không thể loanh quanh với 4 bức tường mãi được.

Nghĩ đến vậy nó lại khóc to hơn. Cả căn phòng vắng lặng giờ chỉ nghe thấy tiếng khóc của nó, Bảo đứng bên cạnh cũng hiểu được nó buồn đến thể nào. Câu ta vỗ vai nó rồi đưa cho nó cái khăn, nó cứ thế mà quẹt nước mắt.

Đến khi nó không còn nước mắt để mà khóc nó mới quay ra dọn dẹp đồ đạc. Quần áo của mẹ nó không có nhiều, tất cả đều đã cũ rích, quần áo của nó cũng vậy, giờ thì nó được mặt quần áo mới do mẹ bảo mua cho, nên nó có lẽ cũng ko cần dùng đến đống quần áo này nữa.

Nó thu dọn sách vở rồi buộc lại bằng 1 cái dây dù. Tất cả tài sản quý giá của nó đây. Nó có lẽ sẽ không được đi học nữa. Nó sẽ giữ lại để làm kỉ niệm. Nó lôi trong đống giấy đó ra 1 cái ảnh chụp của hai mẹ con nó. Lúc ấy mẹ nó mặc chiếc áo sơ mi trắng còn nó mặc cái áo đỏ. Bức hình này chụp mấy năm rồi. nhìn nó cười thật tươi như vậy đấy, lúc đó là nó còn có mẹ bên cạnh. Mẹ nó có nụ cười rất khắc khổ. Vòng tay ôm lấy nó vào lòng. Ôi... kí ức đẹp đẽ ấy giờ đã qua mất rồi. giờ mẹ nó đã nằm dưới lớp đất kia. Trong cái quan tài mà nó không biết bao giờ mới có thể quay về được với nó. Mẹ nó nằm đấy không biết có lạnh không. Ko được ăn cũng chẳng được mặc gì. Giờ nó không còn mẹ nữa không biết sẽ phải sống ra sao. Đối với 1 đứa trẻ như nó... định nghĩa về cái chết quả thật rất giản đơn... nhưng mà nỗi đau của 1 đứa trẻ mồ côi thì ngay lúc này ... nó còn chưa cảm nhận được hết.

Nó cùng Bảo đạp xe ra mộ mẹ. Ngôi mộ chỉ có một cái bia đá ghi tên mẹ nó. Đó thật ta cũng chẳng phải bia đã mà là tấm bê tông ai đó đã dựng lên để biết đây là phần mộ của ai. Ngôi mộ đã có cỏ mọc rồi. khoi hương cũng ko có ai thắp. Nó đứng hồi lâu nhìn vào đó rồi rơi nước mắt. Nếu nó có thể nó muốn bới lớp đất kia lên để cứu mẹ. Nó sẽ làm mọi cachs... sao cuộc đời chớ chêu lại chía rẽ con người bằng sống chết nhỉ, có thể cho mẹ nó sống lâu hơn nữa được không?

-mẹ ơi....

Nó òa khóc.... ánh nắng chiều đã mờ dần trên những ngọn cây. Bóng dáng nhỏ bé của nó cùng bóng dáng cao gầy của Bảo đứng sát bên nhau.

-đừng khóc nữa không mẹ cậu nghe thấy là mẹ cậu buồn đấy

-mẹ tôi nghe thấy thì mẹ tôi sẽ sống lại phải không?

-không... mẹ cậu đã ở trên thiên đường rồi. ko sống lại được nhưng sẽ buồn vì cậu đấy

-thiên đường ư? ở đó có vui không?

-có... mẹ cậu sẽ gặp rất nhiều người bạn của mình ở đó, có thể là ông bà ngoại của cậu, có thể là bà ngoại của tôi.

-thật không?

-thật

-vậy sao tôi ko đc đi lên thiên đường

Cốc....

-cậu ngốc lắm, nếu cậu lên đó thì ai sẽ chơi vơi tôi.

-nhưng mà trên đó vui , tôi sẽ được về với mẹ.

-nó chỉ vui cho những người chết thôi, còn những ng sống thì vẫn cứ phải sống, thế này là vui rồi còn gì.

-tôi ko thấy vui.

-vậy tôi dẫn cậu đi ăn kem nhé, ăn chè đi.

-ko

-vậy dẫn cậu đi mua búp bê nhé.

-thật không?

-thật

Đôi mắt nó lại sáng lên long lanh. Nụ cười của Bảo trong chiều hoàng hôn sao đẹp đến vậy. cậu ta có hàm rằng đều tăm tắp, không cười hở hết cả bộ răng nhưng cũng đủ để thấy cậu ta cười tươi đến như thế nào. Hai đứa trẻ đèo nhau trong cái ánh hoàng hôn đỏ chót của bầu trời

-Bảo... thiên đường là ở đâu?

-kia kìa

-đâu?

-trên đầu cậu ấy.

-thế là mẹ tôi được cưỡi mây cơ à.

-uh

-thế thì bay nhanh như gió nhỉ?

-uh

-thế lúc nào mưa mẹ tôi có ướt không?

-không?

--sao thế

-vì mẹ cậu lớn rồi, mưa thì sẽ mặc áo mưa, đừng lo.

-thế còn ngôi sao kia.?

-ngôi sao kia là ngôi sao hi vọng

-sao lại là ngôi sao hi vọng.

-bởi vì nó sẽ bay trên bầu trời cả đêm. Từ lúc mặt trời lặn cho đến khi mặt trời mọc. Giống như người ta nói câu ngày mai trời lại sáng ý. Nếu như cậu nhìn thấy nó, hay tin là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

-là thế nào?

-tức là.... giờ mẹ cậu không còn ở bên cậu, thì cậu hãy nhìn ngôi sao đó, và tin rằng tuy ko có mẹ nhưng cậu sẽ hạnh phúc bên tôi. Chúng ta sẽ là một gia đình.

-cậu là anh trai tôi á.

-không....

-thế là gì?

-là cái gì to hơn cả anh trai.

-là bố tôi á

-cậu điên rồi. tôi có đẻ ra cậu đâu

-thế là gì?

-thôi cậu hỏi nhiều lắm rồi đó. Trả lời cậu mệt lắm. Lại còn phải chở cậu nữa đây này.

-nhưng mà tôi muốn biết.

-chi lê... cậu muốn biết thật không?

-thật.

-thế thì bao giờ cậu lớn tôi sẽ nói cho cậu. Còn bây giờ lúc nào không có tôi bên cạnh hãy nhìn ngôi sao đó. Hay nhớ đó là ngôi sao hi vọng, ngôi sao hạnh phúc, hãy gọi tên tôi, nhất định tôi sẽ bay về với cậu

-cậu giống như thần đèn ý nhỉ?

-uh.

-thế tôi ước gì cũng được đúng không?

-uh

-vậy tôi ước chúng ta sẽ mãi như thế này. chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, tôi và cậu sẽ đi học, tôi sẽ nấu ăn cho cậu.

-cậu hứa đấy nhé

-uh. Tôi hứa

Tiếng cười khanh khách hồn nhiên của hai đứa trẻ , giữa bầu trời bao la tưởng như bình yên này.... liệu giống bão khi nào sẽ kéo đến.