Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế

Chương 37

Nói xong, Mộc Thần còn muốn tiến lên dùng tay sờ trán, kết quả khuôn mặt nhỏ Mộc Ngôn càng đỏ, hơi lùi chút về sau, trái tim bùm bùm kinh hoàng muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Tôi, tôi không sao, chính, chính là có hơi, có hơi nóng thôi." Mộc Ngôn khẩn trương nói lắp.

Ngũ Hào bay ở giữa không trung, đều nhìn thấy hết từ đầu đến cuối tức đến muốn nổ tung. Kí chủ không có để ý nhưng là nó có chú ý tới, cái nam nhân đáng giận kia căn bản chính là cố ý, cố ý trêu đùa kí chủ của nó, cũng chỉ có kí chủ ngốc nghếch mới không nhận ra.

Đáng giận đáng giận! Ngũ Hào rất muốn hung hăng dạy dỗ Mộc Thần, nhưng trừ bỏ kí chủ có thể nhìn thấy nó, những người khác hoàn toàn không thấy được, cho dù nó muốn giáo huấn Mộc Thần cũng chẳng có biện pháp, quả thực sắp nghẹn chết nó rồi.

Mộc Thần nhìn cả người Mộc Ngôn đều sắp bốc cháy, cảm thấy Mộc Mộc như vậy đáng yêu cực kỳ. Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ đỏ rực kia, khiến người nhịn không được muốn cắn một ngụm. Nhưng nếu thật sự đến cắn Mộc Ngôn, nói không chừng cậu thật sự bốc cháy.

Mộc Thần ho nhẹ một tiếng, dời đi lực chú ý của mình, nói sang chuyện khác: "Không phải nói muốn vào rừng sao? Hiện tại đi thôi."

"Hả? Hở?" Mộc Ngôn ngốc ngốc đáp, sau đó chạy nhanh tông cửa xông ra, cảm thấy nếu cứ ở đây, cậu có khả năng sẽ nhịn không được tiến lên vồ người ta mất.

Thân là một ca nhi, nếu nhịn không được vồ lấy một hán tử, vậy thật là mất mặt.

Mộc Ngôn vỗ vỗ mặt mình, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, còn không phải chỉ nhìn thân thể hán tử một chút thôi sao. Ở đây chính là dị giới, sẽ không có người chú ý đến cái này, hơn nữa cũng mới thấy được nửa trên, chỉ có một chút thôi a. Cho nên không sao, không nên suy nghĩ linh tinh, không cần suy nghĩ aaaaaa.

Mộc Ngôn không ngừng thôi miên mình, nỗ lực đem hình ảnh kia vứt ra, không thể cho nó tiếp tục ảnh hưởng, sau đó mới cùng Mộc Thần đi vào rừng.

Mộc Thần tuy rằng nói không nhiều, nhưng nói chuyện phiếm với hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ. Dọc theo đường đi Mộc Ngôn thấy thời gian đi nhanh hơn so với mấy lần trước, chỉ là...... Chỉ là cậu cảm thấy bản thân đã quên cái gì, rốt cuộc quên cái gì nhỉ?

Ngũ Hào:......

Kí chủ thân ái, cậu là quên tôi ha, cậu sao có thể có mới nới cũ như vậy??? Quả nhiên nam nhân kia thật đáng ghét, tranh đoạt kí chủ với nó.

"Em muốn ở trong rừng tìm cái gì? Tôi giúp em tìm." Mộc Thần nói với Mộc Ngôn.

Tuy rằng lúc nãy Mộc Ngôn nói muốn vào rừng tìm thức ăn, nhưng hắn nghĩ cũng chỉ là mấy đồ vật đem bán lấy tiền để mua bột dinh dưỡng mà thôi.

" "Tôi giúp em tìm?" Ha, ngươi có thể giúp đỡ tìm cái gì? Người biết nấm không, biết mộc nhĩ không? Nói thật dễ nghe, kết quả chẳng phải là không giúp được gì sao?" Ngũ Hào bay trên không âm dương quái khí nói. Tuy rằng Mộc Thần không nghe thấy, nhưng cũng không ảnh hưởng nó châm chọc đối phương.

Quả nhiên vẫn là nó hữu dụng nhất, nó chính là biết nấm và mộc nhĩ, còn biết rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, cho nên kí chủ nhỏ nhất định phải đối với nó càng tốt một chút.

"À...... Tôi cũng không rõ lắm hiện tại chỗ này có hay không, chúng ta vừa đi vừa tìm đi." Mộc Ngôn nói, cậu cũng không biết nên giải thích như thế nào cho Mộc Thần, cái này đúng là thật khó nói, vẫn nên lúc gặp được giới thiệu cho đối phương đi.

Mộc Thần nghe vậy cũng không có hỏi nhiều, chỉ là vẫn luôn đi theo bên người Mộc Ngôn, cũng thời khắc đề phòng chung quanh, phòng ngừa có cái gì nguy hiểm.

"Ngôn Ngôn, chúng ta hôm nay tìm chút nấm cùng mộc nhĩ trở về đi, cái món canh kia uống rất ngon, còn có món thịt thỏ nướng nữa, quá là ngon luôn." Ngũ Hào nghĩ đến mấy món mỹ vị kia nước miếng tràn lan.

"Được, nếu gặp được, chúng ta liền hái lấy chút nấm trở về, nhưng mà thỏ thì tôi không có khả năng bắt được." Mộc Ngôn rất hiểu lấy mình, cậu rất yếu, lần trước có thịt thỏ ăn là bởi vì bọn họ may mắn, đυ.ng phải một con thỏ bị thương. Nếu cậu thật sự đi săn thỏ, với tay nhỏ chân nhỏ của cậu thì cả một ngày cũng không bắt được.

"Tui đương nhiên biết, nhưng chúng ta không phải có sẵn giúp đỡ sao. Nếu nam nhân kia muốn hỗ trợ, cái gì đều không làm chẳng phải quá vô dụng? Hơn nữa hắn lớn lên cao to như vậy, bắt thỏ khẳng định không thành vấn đề." Ngũ Hào nỗ lực dỗi Mộc Thần, không buông tha bất luận một cơ hội có thể dìm đối phương.

Nếu Mộc Thần thật sự có thể bắt được thỏ, thì nó có thịt ăn. Mà nếu đối phương bắt không được, Ngôn Ngôn khẳng định sẽ có sự thất vọng với hắn, nó vẫn có thể cao hứng.

Không sai, nó chính là một hệ thống cơ trí thông minh!

"Như vậy không tốt lắm, vết thương của A Thần còn chưa có khỏi hẳn đâu." Mộc Ngôn có chút lo lắng.

" Việc nhỏ này với hắn khẳng định không có gì, sẽ không động tới miệng vết thương. Vừa nhìn đã biết khẳng định hắn rất mạnh." Vì muốn đạt được mục đích bôi đen đối phương trong lòng Mộc Ngôn, cũng vì thịt thỏ. Ngũ Hào cảm thấy nó có thể thắng, trợn mắt nói dối.

"Sao lại không nói gì rồi? Có phải hay không em mệt mỏi, bằng không chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc?" Mộc Thần thấy Mộc Ngôn có chút thất thần, cho rằng đối phương mệt mỏi, liền nói.

" Hứ, rõ ràng là chính ngươi mệt mỏi, còn nói đường hoàng như thế, đúng là tâm cơ boy." Ngũ Hào khinh thường nói, ý đồ rõ ràng như vậy sao có thể giấu Ngũ Hào vĩ đại, một cái liếc mắt nó liền hoàn toàn xem thấu.

Mộc Ngôn không để ý đến Ngũ Hào. Bởi vì có Mộc Thần ở đây, cho nên nãy giờ đối thoại cùng Ngũ Hào đều tiến hành trong đầu. Trong lúc nhất thời thế nhưng quên mất có người bên cạnh. Mộc Ngôn cảm thấy thật ngượng ngùng.

•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•