Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế

Chương 36: Có mới nới cũ

Mộc Ngôn thấy thân thể Mộc Thần đã không còn gì đáng ngại, liền muốn cùng Ngũ Hào tiếp tục vào rừng tìm nguyên liệu nấu ăn. Nhiệm vụ thăng cấp cậu còn chưa có làm xong đâu, mấy ngày nay vì muốn chăm sóc tốt cho Mộc Thần nên không có đi. Hiện tại đối phương đã khá hơn nhiều, ít nhất có thể tự lo, tất nhiên mọi việc cũng không thể tiếp tục trì hoãn.

Mộc Ngôn đặt bột dinh dưỡng và nước ấm đã chuẩn bị tốt bên cạnh giường Mộc Thần, cũng cẩn thận dặn dò hắn: " Nếu đói bụng thì pha bột dinh dưỡng, vết thương của anh tuy đã tốt lên nhưng vẫn phải đúng giờ đắp thuốc, buổi chiều cũng phải nhớ uống thuốc..."

Mộc Thần rất hưởng thụ cảm giác được Mộc Ngôn quan tâm, ban đầu nghe Mộc Ngôn cẩn thận dặn dò vẻ mặt còn trông rất vui sướиɠ. Nhưng càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng, cảm giác thế nào giống như Mộc Mộc sắp rời đi cho nên mới sắp xếp mọi thứ cho hắn?

"Em muốn đi đâu?" Mộc Thần ngồi dậy hỏi, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Ngôn, môi mỏng khẽ nhấp, biểu tình ngưng trọng, còn kèm theo một tia khẩn trương chính hắn cũng không nhận ra.

"Tôi muốn vào rừng tìm thức ăn." Mộc Ngôn đúng sự thật trả lời.

Ăn? Ăn còn không phải chỉ cần bột dinh dưỡng sao? Vì cái gì còn muốn vào rừng tìm? Mộc Thần thật nghi hoặc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà nói thẳng: "Tôi đi cùng em."

Mộc Thần nói xong liền xuống giường thay quần áo, Mộc Ngôn thấy thế vội vàng đem người ngăn lại, "Thân thể anh còn chưa có khỏe hẳn, không thể đi ra ngoài."

"Em vào rừng một mình tôi không yên tâm." Mộc Thần bướng bỉnh muốn xuống giường, Mộc Ngôn cũng có chút luống cuống tay chân.

Vết thương trên người nam nhân tuy khôi phục cũng đã tốt chút, nhưng cũng mới chỉ trôi qua mấy ngày, còn không có hoàn toàn khôi phục. Nếu thật sự đi ra ngoài, nói không chừng còn bệnh nặng thêm.

"Không sao, trước đây tôi cũng đi một mình, sẽ không có nguy hiểm, tôi cũng không đi sâu vào rừng rậm." Mộc Ngôn vội vàng nói, muốn đối phương yên tâm.

Nhưng mà, Mộc Ngôn càng nói càng phản tác dụng, Mộc Thần nghe vậy không chỉ không yên tâm, ngược lại càng thêm kiên định muốn đi cùng Mộc Ngôn, còn kèm theo đau lòng.

Chỉ cần nghĩ đến Mộc Ngôn một người gầy yếu như vậy vì ăn mà bôn ba nguy hiểm ở trong rừng, tâm nhịn không được nhấc lên đau đớn.

"Tôi đi cùng em, em đi một mình tôi không yên tâm." Mộc Thần đã xuống giường, đem quần áo đang mặc trên người cởi bỏ, chuẩn bị đổi bộ Dương Văn Diệu mang cho hắn.

Mộc Ngôn thấy thế, hơi trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ lập tức ửng hồng, lấy tay che mặt, quay người đi, hồi lâu nhiệt độ trên mặt vẫn không thể tiêu tán.

Hắn...... Hắn sao lại có thể trước mặt người khác cởϊ qυầи áo a, quên mất cậu cũng đang ở đây sao? Nếu ở thế giới của cậu, làm vậy sẽ huỷ hoại thanh danh ca nhi, về sau sẽ không ai nghĩ muốn cưới ca nhi này, như vậy ca nhi cũng chỉ có thể gả cho kẻ đấy.

Nhưng mà Mộc Ngôn nghĩ lại, nơi này là một thế giới khác, Mộc Thần căn bản không biết cậu là ca nhi, có khi nghĩ cậu cũng là đàn ông con trai, thay quần áo trước mặt nhau cũng là bình thường.

Kia nói như vậy, cậu nhìn ngắm có phải hay không cũng là bình thường?

2 Mộc Ngôn nhịn không được nghĩ ở trong lòng, mới nãy động tác Mộc Thần quá nhanh, cậu còn chưa phản ứng được. Chờ đến lúc hắn cởi xong áo cậu mới nghĩ đến xoay người che mặt, dường như cậu còn ngắm được một chút cơ bắp tinh tráng.

Mộc Ngôn một bên nghĩ nghĩ, một bên chịu đựng mặt nóng đỏ lặng lẽ xoay người lại, tay như cũ che ở trên mặt, nhưng kẽ ngón tay khẽ mở ra, xuyên thấu qua khe hở, cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vòng eo tinh tráng cùng với cơ bắp Mộc Thần.

Ưʍ...... Mộc Ngôn cảm giác mặt mình như có lửa đốt, hơi thở cũng tỏa ra nhiệt.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thân thể hán tử, vốn dĩ hán tử lớn lên so với ca nhi cao lớn uy mãnh hơn nhiều, không nghĩ tới lúc cởϊ qυầи áo thế nhưng là cái dạng này. Vòng eo tinh tráng rắn chắc như vậy nhất định rất có lực, nếu mà ở thời điểm......

3 A, cậu suy nghĩ cái gì vậy, cậu chính là một ca nhi, thế nhưng giờ ở chỗ này mơ ước hán tử, quả thực...... quả thực quá mắc cỡ! Khuôn mặt Mộc Ngôn hoàn toàn đỏ.

Nếu dùng hình ảnh manga anime tới minh họa, mặt Mộc Ngôn giờ phút này nhất định đỏ như quả cà chua, đỉnh đầu còn sẽ bay ra hơi nước mờ ảo.

Mộc Thần tuy rằng đang thay quần áo, nhưng tầm mắt cùng lực chú ý đều đặt trên người Mộc Ngôn, bởi vậy phản ứng của Mộc Ngôn từ đầu tới cuối hắn đều nhìn thấy, khóe môi lại nhịn không được khẽ nhếch lên.

Mộc Thần nỗ lực ngăn chặn nụ cười, làm ra bộ dáng vẻ lo lắng, hỏi: "Em làm sao vậy? Phát sốt à? Sao mặt lại đỏ như thế?"