Úc Bạch giật mình, lập tức nhấn nút mở cửa.
Cả thang máy khẽ rung lên, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Người đàn ông xách mấy túi nhựa vội vã chen vào, ông ta mặc một chiếc áo thun polo cổ bẻ bèo nhèo, bụng bia to, dùng tay chặn cửa nhấn nút tầng mình muốn đến rồi liếc nhìn Úc Bạch bên cạnh một cái.
"Cảm ơn nhé." Ông ta lẩm bẩm như tự nói với mình: "May mà kịp, không thì lại phải đợi lâu."
Úc Bạch không đáp lại, lễ phép mỉm cười, coi như trả lời.
Thang máy bắt đầu đi lên, trong cabin nhanh chóng tràn ngập mùi đồ ăn.
Thịt nướng, gà rán, bún chua cay... Úc Bạch nhận ra ngay các món ăn qua mùi hương, ngửi thấy mùi nào cũng ngon.
Cậu lén nhìn đống túi nhựa, còn thấy dấu vết của đồ uống lạnh, chai nước nặng kéo túi chùng xuống, bên ngoài túi nhựa có một lớp sương mỏng.
Cậu về nhà vội quá, quên mất gọi đồ ăn ngoài trước.
Cảm giác đói bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Úc Bạch nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra, định chọn món cho bữa tối nay.
Bất chợt, thang máy đang đi lên hơi rung lắc.
Úc Bạch và người đàn ông mặc áo polo đồng thời ngẩng đầu, theo phản xạ nhìn lên trần thang máy. Bọn họ nhìn quanh một vòng, ánh mắt mông lung gặp nhau trong không trung.
"Sao lắc thế nhỉ?" Người đàn ông mặc áo polo lau mồ hôi trên cổ, bắt đầu nói như quen thân nhau từ trước: "Không phải hỏng đấy chứ?"
Ngay sau đó, ánh mắt ông ta lướt qua Úc Bạch, nhìn người thứ ba sáng ngời trong góc thang máy, ngạc nhiên nói: "Ồ, người nước ngoài."
Trong lòng Úc Bạch bỗng dâng lên cảm giác không lành, cậu bỏ qua câu hỏi về chuyện hỏng hóc vì không muốn trả lời, ánh mắt theo phản xạ nhìn sang.
Người khách lạ cùng tầng với cậu, giờ không còn cúi đầu nữa mà nhìn về phía trước, đôi mắt xám xanh xinh đẹp bị tóc xoăn đen che khuất lúc này đã lộ ra.
Đó là đôi mắt xám xanh trong suốt như hồ băng trong rừng rậm mùa đông, lặng lẽ phát sáng dưới ánh đèn mờ trong thang máy.
Khuôn mặt đẹp trai như người lai của người đàn ông lạ vẫn có chút rụt rè, anh ấy chăm chú nhìn vào một chỗ nào đó phía trước, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
Úc Bạch ngỡ ngàng, cảm giác không lành trong lòng bắt đầu lớn dần.
Lần cuối cậu gặp người ngoại hình xuất chúng này, cậu đã chứng kiến một vụ án hình sự do yêu không thành nên sinh hận.
Lần trước nữa, là khi cậu phát hiện một ngôi sao lớn say rượu đến không còn ý thức. ngất xỉu trên đường vắng, nôn mửa đến nghẹt thở, thiếu chút nữa là đi đời.
Còn lần này... là ba con người xa lạ bên trong một thang máy kín bưng như hộp.
Úc Bạch theo ánh mắt xám xanh đó, nhìn thấy dòng chữ cảnh báo đỏ đen dán trên cửa thang máy, đó là những lưu ý khi sử dụng thang máy.
Một trong những lưu ý là: Cấm dùng tay hoặc đồ vật chặn cửa.
Không biết tại sao, Úc Bạch có linh cảm người lai này đang nhìn dòng chữ đó.
Cậu khẽ nhíu mày, rồi theo bản năng đưa tay bám vào tay vịn trong thang máy.
Người đàn ông mặc áo polo xách một đống thức ăn vẫn nói không ngừng, tò mò nhìn người lai im lặng: "Này, anh cũng sống ở tòa nhà này à? Trước đây tôi chưa thấy anh lần nào cả, anh mới chuyển đến hả? Không đúng, anh có nghe hiểu không?"
Giây tiếp theo, thang máy lại rung nhẹ.
"Để tôi nghĩ xem, tiếng Anh nói thế nào nhỉ. Hello! How are you... Ôi trời ôi trời!!!"
Thang máy vốn đang trên đường đi lên, cabin đột nhiên rơi nhanh xuống, bên ngoài vang lên tiếng kim loại va chạm và ma sát chói tai.
Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến tim đập mạnh, trong tiếng ồn ào và la hét, Úc Bạch nắm chặt thanh vịn, trong đầu không khỏi nghĩ đến bản di chúc mới nhất mà mình đã viết.
Dù đó đã là phiên bản sửa chữa đến lần thứ mười ba, nhưng khi đối mặt với sinh tử, luôn có những tiếc nuối mới xuất hiện. Cậu chợt nhận ra mình không hài lòng với cách kết thúc lần trước. Nếu có thể, cậu muốn tự tay viết phiên bản thứ mười bốn. Tất nhiên, nếu có cơ hội nâng cấp lên phiên bản thứ mười lăm thì nghe sẽ may mắn hơn, mười sáu lại càng -
Trong mớ suy nghĩ vớ vẩn ấy, tiếng kim loại bên ngoài vách cabin càng lúc càng lớn, cho đến khoảnh khắc gần như ù tai, mọi âm thanh đột nhiên biến mất.
Chiếc thang máy đang rơi tự do đột ngột dừng lại.
Người đàn ông mặc áo polo không gượng được, lung lay ngã ngồi xuống sàn cabin, túi nhựa trên tay đã rơi vào lòng, khuôn mặt hoảng sợ đến dại ra của ông ta tức thì sống động lại trong nháy mắt: "Nóng nóng quá, bỏng chết mất... chết tiệt, chúng ta còn sống sao?!"
Ông ta vụng về giơ túi nhựa đầy thức ăn nóng lên, không màng đến tư thế chật vật của mình, vội vàng quay sang nhìn hai người bạn đồng hành lạ mặt.
Ông ta nhìn thấy Úc Bạch đang nắm chặt thanh vịn, dựa lưng vào tường trong tư thế tự bảo vệ một cách thành thạo, và người đàn ông lai vẫn đứng yên tại chỗ, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
Người đàn ông mặc áo polo với cánh tay đang giơ thức ăn lên cao lờ mờ cảm thấy mình như một con rùa bị lật ngửa, không hòa hợp với những người xung quanh, ông ta vội vàng nghĩ cách cố gắng đứng dậy.
"Đừng động." Một giọng nói cố gắng tỏ ra bình tĩnh ngăn ông ta lại.
Úc Bạch hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh lại sau phản ứng run rẩy của cơ thể, rồi nói tiếp: "Thang máy chưa rơi xuống đáy, bây giờ có lẽ đang lơ lửng giữa không trung. Tôi sợ động tác mạnh sẽ khiến nó tiếp tục rơi."
Người đàn ông mặc áo polo nghe vậy lập tức dừng lại ngay: "Được được, tôi không động đậy. Bây giờ chúng ta nên làm gì? Gọi cứu hộ? Điện thoại cậu có sóng không?"
"Có sóng."
Úc Bạch chỉnh lại cặp kính hơi lệch, mở điện thoại và bấm số cứu hộ khẩn cấp trên bảng điều khiển thang máy.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong cuộc trò chuyện với nhân viên cứu hộ, cậu càng thêm bình tĩnh.
"Họ nói sẽ đến trong vòng mười lăm phút, bảo chúng ta giữ bình tĩnh." Úc Bạch truyền đạt lời trấn an của người bên kia điện thoại: "Trong thang máy có hệ thống thông gió, không cần quá lo lắng, chúng ta có đủ oxy."
"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi." Người đàn ông áo mặc polo nằm dưới đất nói liên tục: "May mà có cậu ở đây, tôi chưa từng gặp chuyện này lần nào, cảm ơn cậu nhé."
Úc Bạch lắc đầu: "Không có gì."
Cậu cũng chưa từng gặp sự cố thang máy nghiêm trọng như thế này, chỉ là đã trải qua nhiều tình huống tương tự khác.
Trong một lúc, thang máy trở nên yên tĩnh.
Úc Bạch mơ màng, suy nghĩ về phiên bản thứ mười bốn của di chúc. Còn người đàn ông mặc áo polo mở to hai mắt, cố gắng trấn tĩnh lại.
Dần dần, ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía người thứ ba trong thang máy.
Người đàn ông lai với mái tóc đen và đôi mắt xám xanh vẫn đứng yên, không nói lời nào, dường như không trải qua khoảnh khắc kinh hoàng vừa rồi, vẫn bình thản như đang chờ thang máy đến nơi.
Giống như một hồn ma không hợp thời.
Nếu không phải thế giới này không có ma, Úc Bạch suýt tưởng mình gặp ma thật.