Trật tự ở thị trấn là một loại trật tự rất hoang dã, ví dụ như chuyện xếp hàng mua khoai lang đỏ này, không phải dựa theo thứ tự đến trước đến sau xếp thành hàng.
Mà là người lớn trẻ nhỏ chen chúc trước chiếc xe ba bánh chở lò nướng lớn, tạo thành một vòng tròn hướng vào trong. Ai đưa tay ra trước, chỉ vào củ mà mình muốn, thì ông lão bán khoai sẽ cân cho người đó trước.
Cứ chen chúc như vậy trong chốc lát, lòng bàn tay Lý Cố đã đổ mồ hôi, nhưng anh còn nhớ rõ lúc trước người lớn đã dặn dò, túm chặt tay Kỷ Hàn Tinh không dám buông chút nào.
“Có nóng không?” Lý Cố nới lỏng khăn quàng cổ cho cậu, để cậu dễ thở hơn.
Trên mặt Kỷ Hàn Tinh không có chút mất kiên nhẫn nào, chỉ là nhìn xung quanh cảm thán: “Người ở đây thật nhiều.”
“Có phải là không vui hay không?” Lý Cố hỏi cậu.
Kỷ Hàn Tinh khẽ lắc đầu, nghiêng đầu cười với anh một chút: “Không có, nơi này không giống nơi trước kia em từng ở, rất mới lạ.”
Lý Cố xoa xoa tóc cậu, không nói gì cả.
Anh lôi kéo cậu đứng chờ ở một bên, để từng người phía trước mua trước.
Ông lão bán khoai lang đỏ mắt kém nghễnh ngãng, lúc xách cân tính tiền khoai lang đỏ, có một bàn tay vói vào hộp bánh quy đựng tiền của ông.
Động tác của người trộm tiền chẳng hề dè dặt, thậm chí là rất thuần thục. Chung quanh có người thấy được, nhìn chằm chằm lại không lên tiếng.
Ông lão híp mắt nhìn số cân, người già cả mắt mờ chỉ là nhìn cân, lại giống như đang hết sức chăm chú suy xét mệnh đề triết học sâu xa nào đó.
Lý Cố thực sự khó có thể lý giải tên trộm làm càn cùng người đứng xem thờ ơ, vì thế lớn tiếng hô lên: “Tay ông làm gì thế!”
Mọi người đều giật mình.
Tay ông lão lệch về một bên, khoai lang trên đĩa cân lăn xuống dưới, ông lão vội vàng dùng tay đón lấy, khiến mình bị bỏng rát.
Trong mắt người trộm tiền lộ vẻ tức giận, ra vẻ thản nhiên nhưng vẫn trộn lẫn một chút chột dạ, tầm mắt đảo chung quanh một vòng rồi trừng Lý Cố: “Nói bậy gì đó?”
“Tôi không nói bậy.” Lý Cố chiếm lý không chút nào yếu thế, “Rõ ràng chính là ngươi trộm tiền, ông à, ông nói đi! Hộp tiền có bị thiếu không?”
Ông lão cúi đầu, bỏ củ khoai lang vừa nhặt vào túi nilon đưa cho người chờ: “Anh bạn nhỏ bớt tranh cãi, đây là hiểu lầm. Ông không nhìn thấy, không nhìn thấy…”
Người thiếu niên bất ngờ không kịp phòng ngừa, giật mình như bị đẩy ngã, giọng nói của Lý Cố cũng biến điệu: “Tay từ sau lưng duỗi đến trước mặt ông mà không nhìn thấy, nhiều tiền biến mất như vậy mà ông cũng không thấy sao?”
Ông lão nhét một củ khoai lang đỏ trong túi vào tay anh: “Trẻ nhỏ không được nói bậy, cầm ăn đi. Đi nhanh đi.”
Lý Cố nóng nảy: “Hắn đang trộm tiền của ông đấy! Nhiều người như vậy đều nhìn thấy.”
Một thím ôm cái rổ đứng bên cạnh không nhìn được nữa, đi tới túm túm tay áo của anh, đè thấp thanh âm: “Không phải mới ngày một ngày hai, ông ấy biết, bớt tranh cãi đi.”
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, khi Lý Cố bị sự cam chịu cùng thỏa hiệp của thế giới người lớn ép tới không thở nổi, người trộm tiền lại không muốn buông tha cho anh: “Còn nhỏ tuổi mà đã học được cách nói dối rồi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy?”
“Hai mắt của ta đều nhìn thấy!”
Người nọ vén tay áo muốn xông tới, âm ngoan trong mắt càng thêm nặng, Lý Cố bước lên trước, chắn Kỷ Hàn Tinh ở phía sau: “Ngươi không nói đạo lý! Người không nhìn thấy, trời nhìn thấy! Trộm đồ là phải bị băm tay.”
Kẻ cắp túm cổ áo Lý Cố, một đôi tay già nua xuất hiện giữa hai người, ông lão bán khoai lang một tay đè lại tay kẻ cắp, tay kia lặng lẽ nhét mấy tờ tiền hào vào trong túi hắn: “Trẻ nhỏ nói không lựa lời, đừng tức giận. Đều là ra ngoài kiếm ăn, mọi người cùng phát tài, cùng phát tài…”
Lý Cố nhìn thấy, kẻ cắp đương nhiên cũng biết những tờ tiền đó vào túi mình, còn muốn ác độc dạy dỗ tên nhóc ngu ngốc cứng đầu này một chút, lại phát hiện cái tay nhăn nheo ấn trên cổ tay mình mạnh đến mức không thể thoát ra được.
Hắn theo bản năng liếc nhìn người bán khoai lang, trong mắt hiện lên chút ít sợ hãi, ông lão lại chỉ là cúi đầu: “Làm người phải có lòng khoan dung, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Kẻ cắp hừ một tiếng hất tay ông lão ra, xoay người biến mất trong biển người.
Đây là xã hội người lớn dạy cho Lý Cố một quy tắc khác. Người trộm cùng người bị trộm trong lòng đều biết rõ ràng, người trộm mang theo chút ăn may cùng cảnh giác, cũng không lấy nhiều.
Người bị trộm muốn một điều nhịn chín điều lành, mất chút tiền để tránh tai hoạ. Người đứng xem càng im lặng, trong cuộc sống dơ bẩn này bo bo giữ mình đã không dễ, chứ không nói tới dẫn lửa thiêu thân.
Rất nhiều năm sau Lý Cố từng tự hỏi, nếu lại cho anh thêm một cơ hội, liệu anh có đi làm cái việc ngây ngốc đưa đầu ra hay không.
Mọi người đã tiếp nhận quy tắc của thế giới người lớn không còn cảm thấy có vài việc là bất thường hay bất công nữa, bọn họ trầm mặc cúi đầu, cong lưng, chậm rãi mà nhẹ nhàng tránh đi mâu thuẫn cùng xung đột.
Chỉ khi đang còn là thiếu niên mới có thể không màng hậu quả như vậy, bất kể cái giá phải trả để hô lên “Như vậy không đúng”, giống như bộ quần áo mới của hoàng đế, đứa bé thiên chân đó đã chỉ ra hoàng đế không mặc quần áo.
Có lẽ cuối cùng chúng ta đều sẽ bước vào những quy tắc câm lặng và dị dạng, nuốt xuống mọi tiếng nói để hòa mình vào môi trường, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đã làm một việc đúng đắn.
Lý Cố cầm củ khoai lang nóng trong tay phức tạp mà nhìn ông lão bán khoai, sau đó trả lại củ khoai lên xe ba bánh, chậm rãi lùi lại xoay người.
“Tinh Tinh, chúng ta…”
“Tinh Tinh?”
“Tinh Tinh!”
“Kỷ Hàn Tinh!”
Không ai trả lời.
Cách đó không xa một l*иg bánh bao mới ra khỏi nồi, hơi nóng bốc lên, làm cho không khí xung quanh cũng trở nên mờ mịt.
Thương nhân bán mấy món đồ chơi nhỏ vẫn phe phẩy chiếc trống bỏi theo tiết tấu của riêng mình, âm thanh gϊếŧ gà từ nơi xa truyền đến, tiếng kêu chói tai rồi rất nhanh lại ngừng lại.
Rao hàng, cò kè mặc cả, hết thảy sự việc đều giống như trước, chỉ là đứa trẻ mà anh giấu sau lưng đã không thấy nữa.
Lý Cố không tìm thấy Kỷ Hàn Tinh.
Thật không hợp lý.
Cậu rõ ràng là một đứa bé rất dễ nhận ra, cho dù vóc dáng nho nhỏ, dễ dàng bị người khác che lấp, nhưng là cậu xinh đẹp đến mức giống như sáng lên ở dưới ánh mặt trời, sao có thể không tìm thấy chứ, không thể nào, không thể nào.
Lý Cố đứng tại chỗ, trong nháy mắt cảm thấy đại não trống rỗng, giống như hồn lìa khỏi xác. Anh bị dòng người lui tới va phải rất nhiều lần, cuối cùng giữ chặt một người hỏi: “Xin hỏi ngài có nhìn thấy một cậu bé đeo khăn quàng cổ màu xanh biển không?”
A, thân là đồ nhà quê, tiểu Lý Cố còn không biết màu chàm là màu gì, anh loanh quanh ở những nơi đã dẫn Kỷ Hàn Tinh đi qua, kéo lại ai cũng hỏi một câu: “Xin hỏi ngài có nhìn thấy một cậu bé đeo khăn quàng cổ màu xanh biển không?”
Đó dường như là câu mà ngày hôm nay anh nói nhiều nhất.
Chỉ là không ai có thể cho anh một câu trả lời hữu dụng.
Nói rất nhiều, mùa đông môi khô đến nứt ra, Lý Cố mất hồn mất vía đi trở về.
Trưởng thôn cùng chú Đồ nhìn qua rất mệt mỏi nhưng cũng rất vui vẻ, đồ vật bán được tương đối, bọn họ kiếm lời được một khoản.
Lý Cố ngơ ngác nhìn bọn họ, mờ mịt mà máy móc nói: “Cháu lạc mất Tinh Tinh rồi.”