Chợ ở thị trấn vừa giống như Lý Cố tưởng tượng lại vừa không giống. Ít nhất ở trong đầu anh, nơi này hẳn là nên giống như thiên đường, chứ không phải như khu chợ bẩn thỉu cùng đám người la hét ầm ĩ trước mắt.
Lý Cố bị choáng ngợp bởi sự đời thường, khiến đầu óc anh có chút mơ hồ trong giây lát.
“Này, nhường một chút, nhường một chút nào, cẩn thận va chạm!” Chú Đồ giúp trưởng thôn đẩy xe, vừa thành thạo hô lớn, từ trong biển người dày đặc mở ra một lối đi, đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đến chỗ quầy hàng của họ.
Trâu không được mang vào, sau khi kéo xe ra khỏi núi thì đã có người dẫn về.
Sau khi đến nơi Kỷ Hàn Tinh đã xuống xe, Lý Cố dắt tay cậu.
Từ ven đường một con gà sắp bị cắt cổ lao tới, mang theo mùi tanh của lông gà cùng tiếng kêu chói tai, Lý Cố một tay kéo Kỷ Hàn Tinh ôm vào trong lòng ngực, ngăn cản con gà đang liều mình tìm đường sống.
“Có sợ không?” Lý Cố hỏi cậu.
“Không, ca ca đã chặn cho em rồi.” Kỷ Hàn Tinh từ trong khăn quàng cổ lộ ra đầu nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Cố chỉ cảm thấy cậu nho nhỏ giống một con gà con, ở nơi đông người thế này rất dễ bị va chạm, vì thế đưa Kỷ Hàn Tinh tới trước người, dùng hai tay che chở phía trước cậu.
Đi tiếp về phía trước một đoạn là khu bán thuỷ sản, người bán cá vớt lên một con cá sống từ trong bồn, chuẩn bị gϊếŧ tại chỗ. Người đó cho con cá vào túi, đập mạnh xuống đất hai lần, rồi lấy con cá chỉ còn thoi thóp ra, ghim chặt nó lên tấm ván.
Con cá dài cỡ cẳng tay, dù bị đập hai lần vẫn còn giãy giụa, nhưng phần đầu đã bị ghim chặt vào ván gỗ, giãy thế nào cũng không thể thoát ra. Người bán cá dùng bàn chải cứng để cạo vảy, rồi dùng dao rạch ngang từ bên hông.
Máu loãng chảy lan trên mặt đất.
Lý Cố nhăn mày lại, vươn chân ra, nói với cậu bé bên cạnh: “Dẫm lên chân anh mà qua, đừng chạm vào thứ bẩn thỉu đó.”
Kỷ Hàn Tinh nhìn anh, cảm thấy vẻ mặt Lý Cố có chút tối tăm, cậu không muốn dẫm lên giày Lý Cố để đi qua, cũng biết là Lý Cố sẽ không đồng ý để cậu tự mình đi, vì thế dang hai tay ra với Lý Cố: “Muốn ca ca ôm.”
Một chút lệ khí trong mắt Lý Cố đột nhiên tiêu tán sạch sẽ, ngồi xổm xuống bế Kỷ Hàn Tinh lên.
Thân thể thiếu niên không to lớn vạm vỡ, nhưng rất mạnh mẽ, ôm Kỷ Hàn Tinh đi qua đoạn đường bẩn thỉu mới buông xuống.
Kỷ Hàn Tinh đi song song bên cạnh anh chốc lát, chủ động nắm lấy tay Lý Cố.
Lý Cố có chút mất mát, anh hối hận vì dẫn Kỷ Hàn Tinh đi cùng. Ban đầu, Lý Cố một lòng muốn dẫn Kỷ Hàn Tinh đi xem náo nhiệt, nhưng khi đến nơi, phát hiện ra không thú vị như tưởng tượng, lại nhớ ra mình chưa hỏi Kỷ Hàn Tinh có muốn tham gia cái náo nhiệt này hay không, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Kỷ Hàn Tinh nắm lấy tay anh: “Lý Cố ca ca, chúng ta đi giúp trưởng thôn bán đồ nhé?” Đôi mắt cậu sáng long lanh, như thể rất hứng thú với tất cả những điều này.
“Ừm.” Lý Cố đồng ý rồi.
Trưởng thôn bán chính là sản vật trong núi quả khô dược liệu linh tinh, có không ít người lại đây hỏi giá, cũng có người bắt bẻ thật giả vì thế duỗi tay cầm lên lật qua lật lại xem.
Trưởng thôn ngày thường quyết đoán mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với khách hàng lại có chút lúng túng, có lẽ ông hiểu rằng không thể đắc tội với thượng đế, “Chỉ xem phía trên là được, hàng đều giống nhau cả mà. Lật tung lên sẽ làm hỏng mất.”
Người kia không đồng ý: “Làm gì mà dễ hỏng thế, anh tới buôn bán hay là tới ăn vạ đây, không cho xem thì làm sao biết hàng của anh tốt hay không.”
Trưởng thôn cười lấy lòng, “Cho xem, cho xem, nắm một ít xem là được, trong ngoài đều như nhau cả. Chúng tôi buôn bán trung thực, không lừa ai đâu.”
Duỗi tay không đánh người mặt cười, người nọ cũng ngừng lại, đang muốn tiếp tục xem mặt hàng khác, thì phát hiện Lý Cố đang nhìn mình, trẻ nhỏ không biết che giấu cảm xúc, yêu ghét đều hiện rõ trên mặt.
Sắc mặt khách hàng không tốt, ném món đồ xuống, gào lên: “Đứa trẻ này nhìn tôi kiểu gì vậy, tôi đến đây mua đồ chứ không phải đến để bị khinh bỉ.”
Chú Đồ vội vàng tiến lên hòa giải: “Không có, không có, thằng bé đang giận dỗi với người nhà thôi, không liên quan gì đến anh đâu.”
Trưởng thôn từ sau lưng nhéo cánh tay anh một chút: “Đừng như vậy.”
Lý Cố căm giận, có chút nuốt không trôi cơn tức này. Người thiếu niên luôn cho rằng cuộc sống dễ dàng, ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần mình nhọc lòng, lại không biết rằng đó là do có người đi trước một bước khom lưng uốn gối trước cuộc sống đổi lấy an nhàn.
Tình cờ nhìn thấy gương mặt thật của cuộc sống, chút kiêu ngạo mỏng manh ấy liền không chịu nổi.
Trưởng thôn không làm được việc bắt anh phải xin lỗi, cũng sợ Lý Cố gây chuyện khiến cho việc buôn bán thất bại, vì thế nhịn đau nhét vào tay Lý Cố một nắm tiền lẻ: “Dẫn Tinh Tinh đi mua chút đồ ăn. Thấy cái gì vui thì cứ chơi một lát rồi hẵng trở về.”
Lý Cố hỏi: “Vậy giữa trưa mọi người ăn gì? Con mua cho mọi người.”
Trưởng thôn xua xua tay: “Có mang theo bánh và nước rồi, không cần ngươi nhọc lòng. Mau cút đi, trông chừng Tinh Tinh.”
Vì thế Lý Cố dẫn theo Kỷ Hàn Tinh rời đi.
Trên đường đi anh không biết nên nói gì với Kỷ Hàn Tinh, Kỷ Hàn Tinh rất ít khi nhắc đến cuộc sống của mình ở thành phố, nhưng Lý Cố mơ hồ biết, người đã nuôi cậu lớn lên là một ông lão rất có văn hóa.
Nếu là người rất có văn hóa, đại khái sẽ khác với trưởng thôn là người giám hộ của Lý Cố, sẽ không cần phải treo gương mặt tươi cười để kiếm sống, cũng không cần phải học cách nuốt trôi mọi uất ức không thể nuốt trôi.
Giờ phút này anh có chút nản lòng thoái chí mà nghĩ, cuộc đời của Kỷ Hàn Tinh và anh vốn là không giống nhau, cậu hẳn là được nuôi dưỡng trong căn phòng sáng ngời sạch sẽ nhất, bên trong phòng trải thảm mềm mại, cậu có thể để chân trần chạy tới chạy lui.
Cậu nên được tiếp nhận giáo dục tốt nhất, gặp những người có văn hóa sạch sẽ giống như cậu, trải qua cuộc đời tốt nhất mà Lý Cố có thể tưởng tượng được. Anh dẫn cậu tới xem cái chợ này để làm gì chứ…
Kỷ Hàn Tinh nắm tay anh lắc lắc: “Ca ca, mua cho em khoai lang đỏ kia được không?”
Giọng nói của cậu kéo anh về hiện thực, Lý Cố nhìn qua, một ông lão đẩy xe ba bánh đang bán khoai lang đỏ nướng đến mềm xốp, bóc vỏ ra bên trong có ruột màu đỏ, trong cái lạnh mùa đông tràn ngập sương mù trắng, trông vừa ấm vừa ngọt.
Anh giống như rốt cuộc đã tìm được một chút ý nghĩa tồn tại, vội vàng đáp ứng: “Được, được, mua cho em củ lớn nhất.”
“Được nha,” Kỷ Hàn Tinh cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, vẻ mặt ngây thơ dễ mến: "Củ to thì có thể chia ra ăn cùng anh rồi."