Không tới mấy ngày vết thương của Lý Cố đã lành, lại có thể chạy nhảy khắp nơi, liền trở lại lớp học đi học. Mấy ngày không đến, mấy chữ thầy giáo Kỷ dạy ở trên lớp anh vậy mà đều có thể nhận ra hết, mọi người cùng nhau đọc, giọng nói của anh vang dội hơn bất cứ ai, cứ như sợ người khác không biết anh đã biết nhiều thêm mấy chữ, thậm chí còn giành trả lời hai vấn đề, dọa cho mấy đứa nhỏ trong lớp đều sửng sốt.
Cái đuôi trong lòng Lý Cố quả thực muốn dựng lên tới trời, đám trẻ trong núi vốn dĩ đã có chút tôn anh làm vua của đám trẻ, bởi vì anh đánh nhau lợi hại lại là con nhà trưởng thôn, hiện tại phát hiện anh còn biết nhiều chữ, càng thêm đáng nể. Đồ Ngọc Minh nhe răng thỏ vỗ tay, cảm thấy tiểu đồng bọn thân nhất của mình làm được một việc cực kỳ ghê gớm. Hắn vừa dẫn đầu, các bạn trong lớp cũng lần lượt vỗ tay theo, bản thân Lý Cố cũng sửng sốt, hưng phấn đến có chút hoảng hốt, quay vòng cúi chào mọi người vài lần giống như nhận huy chương ở Thế vận hội Olympic, sau khi làm xong cảm thấy cũng hơi mất mặt, ngoan ngoãn chạy ra phía sau ngồi xuống.
Thầy giáo Kỷ ngày thường không thích cười, nhưng vẫn luôn giữ ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú hết thảy. Chúng ta học cách đánh giá tốt xấu từ người khác, từ đó ảnh hưởng đến chuẩn mực hành vi của mình. Tiếng vỗ tay thoạt nhìn tràn ngập vui đùa cùng ý vị ồn ào khiến nội tâm thầy giáo Kỷ cảm thấy có chút ấm áp, ít nhất ở trong lòng của những đứa trẻ này, có những điều bắt đầu thay đổi. Cho dù chỉ là mơ hồ, có một hạt giống được chôn xuống, nhưng tất cả đều tràn đầy hy vọng.
Trưởng thôn bận rộn chuyện làm đường, không có thời gian đi ngồi phía sau phòng học để giám sát tác phong học tập, Lý Cố liền thay trưởng thôn ngồi trên chiếc ghế ba chân, duy trì kỷ luật lớp học, thấy ai thất thần liền ném qua một nhánh cây nhỏ. Anh không chỉ kế thừa hoàn mỹ uy lực ám khí của trưởng thôn, mà còn bởi vì biết nhiều thêm mấy chữ nên vô tình có được sức mạnh của tấm gương sáng, rất có năng lực khiến mọi người tin phục.
Thời gian ăn cơm trưa vừa đến, đám trẻ từng người ai về nhà nấy, Lý Cố ỷ vào chân dài, không để ý tới bữa trưa của chính mình, mà là chạy như bay đến mỏ đá, thay trưởng thôn gánh mấy gánh đá nặng. Xong việc lại lân la đến trước mặt trưởng thôn, trơ mặt hỏi: “Thật sự không cho cơm trưa?”
“Không cho,” lão trưởng thôn hừ hừ: “Ngươi đã thấy ta làm việc thiên tư bao giờ chưa? Đã nói rõ ngươi là công nhân ngoài biên chế, không trợ cấp.” Lý Cố mới không thèm cái biên chế già yếu bệnh tàn kia, bĩu môi rời đi. Nghĩ đến hai cái bánh bao nguội trong nồi, may mắn buổi sáng có mang theo, đang nghẹn khuất chuẩn bị tìm một góc ngồi gặm, lại nghe thấy xa xa có người gọi một tiếng “Lý Cố ca ca!”
Kỷ Hàn Tinh xách theo cái rổ thật lớn, tay nhỏ chân nhỏ loay hoay chạy tới. Da cậu trắng, trên mặt ra chút mồ hôi mỏng, ở dưới ánh mặt trời giống như sáng lấp lánh. Lý Cố vội vàng nhảy từ chỗ cao xuống, đi tới đón lấy vật nặng cậu xách trong tay. Nhịn không được cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng nghĩ lại lại có chút lo lắng: “Không phải bảo em đừng đến đây sao? Sao lại tới, ở đây bẩn lắm, bụi bặm nữa.”
Kỷ Hàn Tinh hơi hơi mím môi, Lý Cố cẩu thả mười bốn năm, giờ phút này đột nhiên nhanh trí nhạy bén nhận ra lời nói của mình không đúng lắm, vội vàng xoa xoa tay lên quần, cảm thấy không còn bẩn, mới đặt tay lên đầu nhỏ của Kỷ Hàn Tinh, xoa nhẹ tóc cậu một chút: “Em tới anh rất vui, chỉ là cảm thấy đường xa, không muốn em phải chạy tới đây.” Nói xong bản thân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn Kỷ Hàn Tinh. Vừa không hiểu tại sao phải giải thích, vừa không hiểu tại sao lại ngượng ngùng, giống như nói thẳng ra thì rất mất mặt, không nói ra lại sợ Tinh Tinh tức giận khổ sở.
Kỷ Hàn Tinh nghe lời anh nói hơi hơi cong mặt mày, từ trong rổ lấy ra bát đũa đưa qua, đôi mắt sáng rỡ: “Không sao đâu, ca ca nhanh ăn đi.”
Lý Cố biết nghe lời hay, sờ bát vẫn thấy ấm, đường xa như vậy, nghĩ đại khái Kỷ Hàn Tinh phải một đường chạy vội mới được như vậy, liền nói: “Tinh Tinh, ngày mai, em đừng tới đưa cơm cho anh nữa.”
“Ăn không ngon sao?” Kỷ Hàn Tinh nghiêng đầu hỏi anh.
“Đường quá xa.” Lý Cố quyết định thành thật với cậu một chút: “Xa như vậy em đừng chạy tới, anh giữa trưa tùy tiện giải quyết thế nào cũng được.”
Kỷ Hàn Tinh nhìn anh trong chốc lát, nghĩ nghĩ: “Vậy….. hay là giữa trưa mỗi ngày anh đến cái cây thứ hai trên đường núi chờ em. Chúng ta đều có thể bớt chút đoạn đường, như vậy được không?”
Đương nhiên là được, Lý Cố rất thích cậu bạn nhỏ xinh đẹp này, bằng lòng thường xuyên cùng chơi với cậu. Duy nhất không được hoàn mỹ, chính là Kỷ Hàn Tinh rảnh rỗi là muốn bổ túc bài vở cho anh, Lý Cố đã quay lại lớp đi học bình thường, cậu còn không buông tha cho Lý Cố, mỗi ngày kiên định dạy anh một đoạn cổ văn hoặc là thơ từ, cũng mặc kệ Lý Cố có hiểu hay không, cứ học thuộc trước rồi lại nói.
Tiến độ công trình làm đường rất nhanh, làm cho trên mặt lão trưởng thôn cũng nhiễm lên một chút vui mừng: “Cứ theo tốc độ này, mười lăm tháng sau ít nhất có thể thông một đoạn ngắn. Trong núi có thể mang càng nhiều thổ sản ra ngoài bán.” Trước khi đường thông, mấy chục dặm đường núi, gồ ghề lồi lõm không thiếu nơi dốc đứng hiểm yếu, mọi thứ hoàn toàn dựa vào sức người và súc vật kéo đi ra ngoài, vì vậy mới tạo thành ngăn cách lâu dài giữa Ninh Xuyên với bên ngoài.
Lý Cố nghe được nhóm người lớn nói chuyện, vui mừng đi tìm Kỷ Hàn Tinh: “Tinh Tinh, em có muốn xuống núi đi chơi?”
Kỷ Hàn Tinh nhìn qua, chờ anh nói tiếp, Lý Cố hứng thú bừng bừng: “Trưởng thôn nói đến lúc đó sẽ dẫn thêm vài người đi ra ngoài, anh sẽ xin ông ấy dẫn chúng ta theo.”
Kỷ Hàn Tinh khép sách lại: “Bọn họ là đi họp chợ, chắc chắn có rất nhiều việc bận rộn, chúng ta đi theo không giúp được gì chỉ có thêm phiền. Hay là đừng đi nữa.”
Lý Cố đại khái đã quên Kỷ Hàn Tinh vốn là từ trong thành phố tới, con đường sắp khơi thông khơi dậy sự tò mò của anh đối với thế giới bên ngoài, khiến anh vội vàng muốn đi đánh giá cùng thăm dò, cũng háo hức muốn dẫn theo Kỷ Hàn Tinh để cùng nhau chia sẻ niềm vui này.
Một chút xíu chùn bước của Kỷ Hàn Tinh không dập tắt được nhiệt tình rời núi của Lý Cố, thiếu niên vỗ ngực đến rung động: “Chúng ta sẽ không thêm phiền cho người lớn, anh dẫn em đi dạo trong thành phố. Không phải em đang không có mực nước mới để viết chữ sao, anh đi mua cho em.”
Kỷ Hàn Tinh không nỡ nhẫn tâm mà chỉ ra một sự thật: “Chỉ là, Lý Cố ca ca, chúng ta đều không có tiền mà.”
“Cái này không dễ sao, anh nói cho em biết…..” Lý Cố đột nhiên khựng lại một chút, sau đó cười pha trò: “Em là trẻ con lo lắng cái này làm gì, anh chắc chắn có thể cho em dùng mực nước mới.”