Sau Khi Nam Thần Học Đường Mất Trí Nhớ Luôn Cho Rằng Tôi Đang Theo Đuổi Anh Ta

Chương 6

Tân Dã nhìn chằm chằm vào cạnh giường, nghĩ về người vừa ngủ ở đây, anh cất giọng, nói một cách cứng nhắc: “Tại sao cậu lại hành xử như thể cậu rất quen thân với cậu ấy vậy hả?”

“Hả? Không phải cậu muốn làm quen với Tiểu Thanh Lê sao.” Trần Trác Viễn cảm thấy đó là điều hiển nhiên: “Tôi đang giúp cậu tạo cơ hội đó.”

Trần Trác Viễn đã lo lắng rất nhiều cho việc này.

Thực tế là Tân Dã đã muốn làm quen với người ta từ lâu rồi, thậm chí anh còn âm thầm theo dõi người ta trong lớp học, căng tin, thư viện suốt hơn một năm, nhưng cuối cùng lại chẳng dám mở miệng chào hỏi chứ đừng nói gì đến việc xin phương thức liên hệ.

Lần này Tân Dã cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt như thể đàn nhìn một kẻ ngốc.

Trần Trác Viễn bị ánh mắt đó làm cho cảm thấy không thoải mái, cậu ta không nhịn được hỏi lại: “Này, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”

Từ lúc nãy đến giờ, nhìn mặt Tân Dã thực sự có chút căng thẳng.

Có phải tối qua hai người đã xảy ra hiểu lầm gì đó mà Tiểu Thanh Lê không nói với cậu ta không?

Tân Dã nhìn quanh, thấy trong phòng bệnh chỉ có hai người họ, mới nhỏ giọng nói: “Nhưng giờ cậu ấy đang theo đuổi tôi, hành xử của cậu như vậy, rất dễ ảnh hưởng đến thái độ của tôi với cậu ấy.”

“Ai theo đuổi ai cơ?” Trần Trác Viễn cảm thấy mình vừa nghe nhầm.

Tân Dã “hừ” một tiếng, vẻ mặt “cậu không nhìn ra sao”, nhắc lại câu đó.

Lần này âm thanh lớn hơn nhiều, ngón tay trỏ đang vẽ vòng dưới chăn cũng nhanh hơn.

Trần Trác Viễn: “...”

Có vẻ như không phải là hiểu lầm, mà thực sự là bị ngốc.

Cậu ta đương nhiên biết con người đều có lúc mơ, chẳng may bị ma quái quấy nhiễu thì sao.

Nhưng hiện tại là ban ngày, ma quái đều đang ngủ ở nhà, đâu có thời gian can thiệp vào việc của nhân gian.

Trần Trác Viễn bước đến bên giường bệnh, đặt tay lên vai Tân Dã, nói một cách chân thành: “Anh bạn à, cậu tỉnh lại đi, chúng ta không phải đang mơ đâu.”

“Mơ cái gì?” Tân Dã nhíu mày nhìn cậu ta.

Hai người nhìn nhau, dường như không ai có thể thuyết phục được ai.

Thời gian trôi qua, Trần Trác Viễn nhìn biểu cảm nghiêm túc của đối phương, nhìn đến mức chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy lúng túng.

Tân Dã vốn đã rất ít khi đùa giỡn, huống chi chuyện này liên quan đến Kỷ Thanh Lê.

Trần Trác Viễn đứng thẳng người, vuốt cằm nghĩ một lát, đổi cách hỏi: “Cậu có biết người vừa rồi là ai không?”

Cậu ta giờ chỉ hy vọng Tân Dã vừa tỉnh dậy, mắt còn chưa quen, nhận nhầm người.

Tân Dã hừ một tiếng: “Tôi đương nhiên biết.”

“Kỷ Thanh Lê.” Anh nhanh chóng trả lời:

“Sinh viên Đại học Giang Thành, khoa Lịch sử, cao 1m77, nặng 65 cân, điểm GPA năm ngoái 3.8, khẩu vị nhạt, không ăn rau mùi và ớt, khi uống sữa thích—”

“Dừng... Dừng lại!” Trần Trác Viễn vội ngắt lời, hỏi tiếp: “Cậu biết rõ ràng như vậy... hay là vừa nãy cậu đang đùa với tôi hả?”

Sau khi nói xong, Tân Dã cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Sao anh lại biết nhiều thông tin về người này đến vậy, như thể khắc sâu trong đầu, đến nỗi có thể nói ra ngay lập tức.

Nhưng hiện giờ đầu óc của anh rối bời, chỉ có thể theo bản năng nói: “Nói chung, cậu ấy đang theo đuổi tôi, cậu nên giữ khoảng cách với cậu ấy một chút.”

“Đừng gọi cậu ấy là Tiểu Thanh Lê tùy tiện như vậy.” Câu này còn được nhấn mạnh hơn.

Ừm—

Không nói chuyện khác, nếu đúng là Kỷ Thanh Lê chủ động theo đuổi Tân Dã.

Trần Trác Viễn cũng không thấy việc gọi người ta là Tiểu Thanh Lê có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, cậu ta thực sự cần tìm bác sĩ để làm rõ tình hình.

Kỷ Thanh Lê trở lại trường học, nhờ Khang Trạch giúp cậu mang sách, trực tiếp đến lớp học.

Lúc 10 giờ buổi sáng hôm nay có tiết “Lịch sử Hiện đại” vốn cần phải xin nghỉ, nhưng cậu về vừa kịp lúc.

Vừa vào cửa.

Liền thấy Khang Trạch ở hàng ghế cuối vẫy tay chào cậu.

Kỷ Thanh Lê định ngồi bên cạnh cậu ta.

Nhưng chưa kịp ngồi xuống, đã bị người kia giữ chặt vai: “Thành thật khai báo, tối qua cậu đi đâu vậy, sao lại không về nhà?”

Kỷ Thanh Lê tưởng đối phương chưa xem tin nhắn trong nhóm, trả lời: “Tân Dã bị bóng đập trúng đầu, tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện.”

“Tân Dã bây giờ thế nào rồi?” Khang Trạch hỏi.

“Không có gì nghiêm trọng.”

“Ừm... thật sự phải cảm ơn anh ta.” Khang Trạch lại khựng lại vài giây: “Nhưng cũng không phải toàn bộ trách nhiệm đều là của cậu, những người đã làm anh ta bị thương đâu rồi?”

Nghe cậu ta nói, Kỷ Thanh Lê mới nhớ ra: “Tối qua, bọn họ cũng ở đó, nhưng sau đó—” hình như không thấy tăm hơi đâu nữa.

Khang Trạch dường như đang suy nghĩ gì đó, có lẽ cậu ta đã biết nguyên nhân.

“Nếu cậu định đi thăm Tân Dã thì tôi sẽ đi cùng. Đáng để cảm ơn thì phải cảm ơn, nhưng vẫn phải làm rõ chuyện này, đừng để bị thiệt thòi mà không nói gì.”

Kỷ Thanh Lê không đồng ý ngay lập tức, nhớ lại cảnh tượng trong bệnh viện vừa rồi, chỉ nói: “Anh ấy dường như không muốn gặp tôi lắm.”

“Không muốn gặp cậu sao? Tại sao chứ.” Khang Trạch khoanh tay nhìn cậu: “Chỉ vì giúp cậu chắn một cú bóng mà thôi, đó đâu phải là lỗi của cậu.”

Dù Khang Trạch biết điều đó có vẻ không công bằng, nhưng anh ta cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, không thể để anh em của cậu ta bị thiệt thòi mà không lên tiếng.

“Chờ chút, không phải anh ta muốn đòi thêm tiền của cậu chứ?” Suýt nữa cậu ta đã nhảy lên tại chỗ.

Kỷ Thanh Lê nghĩ đến hình ảnh Tân Dã ngay khi thấy mình đã lẩn vào chăn, có chút giống như con chó nhỏ trắng mà cậu nuôi khi còn nhỏ, mỗi khi thấy các cô gái đi qua thì cố gắng đào đất để giấu mình.

Hành động này có vẻ kỳ quặc, nhưng không có ác ý:

“Có lẽ không phải vậy.” Cậu lắc đầu.

“hông gặp thì không gặp.” Khang Tư hừ một tiếng: “Chúng ta cứ coi như đã mua bảo hiểm cho mình là được!”

Hai người đang nói chuyện thì giáo viên vào lớp.

Giảng viên lịch sử có thói quen dạy liên tục nhiều bài, và giữa các bài sẽ cho xem một số phim tài liệu để giải trí.

Sau hai tiết học, đầu óc của sinh viên đều cảm thấy mơ màng, tất cả đang thảo luận về việc ăn gì vào buổi trưa.

Lúc này, Kỷ Thanh Lê mới nhận thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ Trần Trác Viễn trong điện thoại.

Khi Khang Trạch còn đang dọn dẹp đồ đạc, cậu ra ngoài hành lang gọi lại.

Điện thoại chỉ reo một lần, đầu dây bên kia lập tức nhấc máy: “Tiểu Thanh Lê, nếu buổi chiều cậu không có tiết học, có tiện ghé qua bệnh viện một lần nữa được không?”

Nhớ lại sự bất thường của Tân Dã sáng nay, Kỷ Thanh Lê nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mở miệng với giọng điệu có chút kỳ lạ: “Cũng... không phải việc lớn, nhưng cậu vẫn nên qua đây một lần thì hơn.”

“Việc này cũng liên quan đến cậu.”

---------

Trước khi đến bệnh viện.

Kỷ Thanh Lê đã đi một vòng siêu thị. Khi ra ngoài, trên tay cậu cầm hai hộp thuốc bổ não.

Trong cuộc gọi, Trần Trác Viễn cho biết Tân Dã bị vấn đề về não, dẫn đến việc mất trí nhớ.

Cậu không kể cho Khang Trạch nghe chuyện này, vì Tân Dã hiện tại có vấn đề về đầu óc, Khang Trạch vốn là kiểu người ăn nói thẳng thắn, tốt nhất là không nên để hai người gặp nhau vào lúc này.

Vừa đến phòng khám.

Kỷ Thanh Lê đã nhìn thấy Trần Trác Viễn từ xa.

Cậu ta sau ngồi ở ghế sảnh tầng một, khi thấy cậu tới lập tức đứng dậy.

“Bây giờ Tân Dã thế nào rồi?” Kỷ Thanh Lê đi vài bước đến trước mặt cậu ta.

Trần Trác Viễn liếc nhìn hộp thuốc bổ não trong tay cậu, có vẻ muốn cười, nhưng nhanh chóng kìm lại: "Cậu ta vẫn ổn.”

Kỷ Thanh Lê tạm thở phào, sau đó lại hỏi: “Vậy vừa rồi cậu nói anh ấy gặp vấn đề về trí nhớ, cụ thể là sao?”

Nói đến vấn đề này, mặt Trần Trác Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

Cậu ta nhìn xung quanh, kéo Kỷ Thanh Lê ngồi xuống vị trí bên cạnh, do dự một hồi lâu. Cuối cùng chỉ nói: “Chuyện này thì có chút kỳ lạ, tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa.”

“Cậu cứ nói thẳng ra đi.” Kỷ Thanh Lê nói.

Trần Trác Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trí nhớ của Tân Dã gặp chút vấn đề, cậu ấy bị mất trí nhớ nhưng chỉ là một phần, phần lớn ký ức còn lại vẫn ổn.”

Kỷ Thanh Lê nghĩ một lát, “Phần ký ức đó có quan trọng không?”

Mong đừng để anh ấy quên mất địa chỉ nhà, cha mẹ là ai.

“Cũng không phải đặc biệt quan trọng, chỉ—” Trần Trác Viễn vuốt tóc ra sau, hít sâu một hơi: "Dường như cậu ta rất kiên trì tin rằng, cậu là người theo đuổi cậu ta.”

“Người theo đuổi?” Kỷ Thanh Lê ngạc nhiên.

“Đúng, cậu ta hoàn toàn không nhớ việc hai người cùng tham gia cuộc thi, chỉ nghĩ rằng cậu rất thích cậu ta mà thôi.”

Về việc này, Trần Trác Viễn đã giải thích không biết bao nhiêu lần trong suốt buổi sáng, nhưng không có kết quả gì.

Tân Dã không chỉ quên những cuộc thi, mà những “ký ức” khác cũng đã quên một cách khó hiểu.

——————

Tân Dã: Cậu ấy đang theo đuổi tôi, các cậu nhớ phải giữ khoảng cách với cậu ấy!

——————

Cảm ơn các tình yêu đã đọc truyện 💕 Cả nhà nhớ lưu lại tủ truyện để nhận thông báo những chương tiếp theo nha!