Sau Khi Nam Thần Học Đường Mất Trí Nhớ Luôn Cho Rằng Tôi Đang Theo Đuổi Anh Ta

Chương 5

Hẳn là là bạn cùng phòng của Tân Dã.

"Tiểu Thanh Lê, Tân Dã sao rồi?"

Kỷ Thanh Lê vội đứng dậy, "Vừa chụp CT đầu xong thôi, còn phải đợi ít nhất hai tiếng nữa mới có kết quả."

"Ồ—" Trần Trác Viễn hiểu ra: "Vậy không sao rồi, Tiểu Thanh Lê, cậu về trường nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi là được rồi.""

Kỷ Thanh Lê suy nghĩ một lát, rồi nói: "Tôi đợi cùng cậu."

Mặc dù quả bóng kia không phải do cậu ném, nhưng Tân Dã vì cứu cậu mà bị thương, dù về tình hay lý, giờ cậu rời đi đều không hợp lý.

Trần Trác Viễn hơi khựng lại, liếc nhìn người đang nằm trên giường rồi nói, "Được, vậy chúng ta cùng đợi."

"Ừm." Kỷ Thanh Lê gật đầu.

Hai tiếng sau.

Bác sĩ cầm kết quả chẩn đoán ra: "Kết quả tôi đã xem qua, không có vấn đề gì lớn, chỉ là chấn động nhẹ, nhưng để đề phòng, vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm."

"Đúng rồi, còn một điều cần lưu ý, chúng tôi vừa kiểm tra, phát hiện có một chút tổn thương tế bào thần kinh."

"Cái này có nghiêm trọng không ạ?" Kỷ Thanh Lê bên cạnh hỏi.

"Còn tùy trường hợp, thông thường thì không sao, vì theo lý thuyết, vết thương sẽ được giải quyết theo chu kỳ tuần hoàn máu, tuổi càng trẻ thì phục hồi càng nhanh. Nhưng cũng không thể loại trừ một số trường hợp đặc biệt, cái này thì mọi người phải tự chuẩn bị tâm lý."

Kỷ Thanh Lê im lặng không nói gì.

Nếu chẳng may có di chứng...

Sau khi bác sĩ đi ra ngoài, Trần Trác Viễn thấy sắc mặt người kia không tốt lắm, chủ động an ủi: "Yên tâm, bác sĩ bệnh viện hay thích hù dọa người ta, trước đây chúng tôi chơi bóng rổ, đầu bị va đập thường xuyên mà chẳng có vấn đề gì."

"Hy vọng là vậy." Kỷ Thanh Lê ngồi lại, gửi tin nhắn vào nhóm ký túc xá, rồi hỏi: "Mọi người trong ký túc xá các cậu đã ngủ hết chưa?"

Nếu vì chuyện này mà làm phiền cả nhóm thì thật phiền phức.

"Ký túc xá của chúng tôi tạm thời chỉ có hai người bọn tôi mà thôi." Trần Trác Viễn nhún vai về phía phòng bệnh: "Tôi thì mong có nhiều người cho vui, nhưng cậu ta lại có nhiều vấn đề, không thích quá đông người."

Kỷ Thanh Lê thấy lạ.

Tân Dã không phải có nhiều bạn bè sao, mỗi lần thấy anh, xung quanh đều đông đúc.

Trần Trác Viễn nói xong, liếc nhìn cậu một cái, dường như nghĩ đến điều gì đó: "Nhưng cũng có ngoại lệ."

Kỷ Thanh Lê càng thấy khó hiểu, chưa kịp nghĩ ra đã hỏi lại: "Ngoại lệ gì vậy?"

Trần Trác Viễn: Vì cậu là người đặc biệt của cậu ta.

"Ừ... cái này phải hỏi Tân Dã thôi." Trần Trác Viễn nháy mắt đầy ẩn ý.

Có những điều chỉ có thể hiểu, không thể nói ra.

Kỷ Thanh Lê cũng không hỏi thêm, dù sao chuyện này cũng không liên quan nhiều đến cậu.

"Chúng ta kết bạn WeChat đi, sau này nếu chẳng may Tân Dã có vấn đề gì về thần kinh, cậu nhớ báo cho tôi biết nhé." Cậu nói.

"Được!" Trần Trác Viễn vui vẻ đáp.

Tân Dã không biết bạn cùng phòng của mình đã kết bạn WeChat với Kỷ Thanh Lê.

Nằm trên giường, anh cau mày chặt.

Hiện giờ đầu óc anh lẫn lộn, xung quanh tối đen, tiềm thức khiến anh đứng chân trần giữa không trung, mắt không thể mở ra.

Không biết bao lâu sau.

Trong cơn mơ màng, trước mắt dường như xuất hiện bóng dáng một người.

Người kia có vóc dáng cao gầy, đơn độc, bước đi càng lúc càng xa.

Là ai?

Tân Dã theo phản xạ gọi tên người đó, nhưng chỉ có miệng cử động, không phát ra âm thanh.

Nhưng dường như đối phương nghe thấy, dừng lại ở đằng xa, nhìn trái nhìn phải một lúc.

Khi quay đầu lại, một chùm ánh sáng mạnh chiếu giữa hai người.

Tân Dã cố mở mắt ra.

Tầm nhìn mờ mịt, ánh đèn trắng sáng chói lọi xung quanh.

Khi các điểm sáng tập hợp lại, trần nhà trống trải hiện lên trước mắt, mũi anh bắt đầu cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trong không khí.

Đây là... bệnh viện?

Nhưng tại sao anh lại ở đây—

Trong đầu Tân Dã có cả ngàn câu hỏi, muốn xuống giường tìm người hỏi rõ.

Chỉ là khi anh vừa nhúc nhích, đã chú ý đến cái đầu lông xù trên chăn.

Nhìn rõ người đó là ai, Tân Dã như nghẹt thở, suýt chút nữa ngã khỏi giường.

Anh cử động mạnh.

Kỷ Thanh Lê ngủ không sâu, đối phương vừa động đậy cậu đã tỉnh dậy.

Cậu gẩng đầu, dụi mắt nhìn anh: "Anh tỉnh rồi à?"

Từ góc độ này, Tân Dã có thể thấy chiếc cổ dài mảnh khảnh của người đàn ông bên cạnh, đường viền cằm trắng mịn kéo dài xuống dưới, tạo thành một đường cong nhẹ.

Kỷ Thanh Lê dành toàn lực chú ý vào người trước mặt, không nhận ra biểu cảm kỳ lạ này, lại hỏi anh: "Anh có thấy chỗ nào khó chịu không?"

Năm giác quan của Tân Dã lập tức trở lại.

Sau khi nhận thức được tình hình, gương mặt anh đỏ bừng từ hai bên thái dương lan đến tận cổ.

Anh kéo mạnh tấm chăn, che kín nửa thân dưới, như một cô gái vừa bị kẻ háo sắc trêu ghẹo!

"Cậu, cậu, cậu, sao cậu lại ở trên giường tôi!"

Kỷ Thanh Lê bị phản ứng của anh làm giật mình.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tối qua anh giúp tôi chặn một quả bóng, đầu bị đập trúng, tôi đã đưa anh đến bệnh viện."

Bị bóng đập trúng?

Tân Dã cau mày, nghi ngờ nhìn cậu.

Anh làm sao có thể bị bóng đập trúng.

Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của đối phương, Kỷ Thanh Lê không chắc chắn hỏi: "Anh, không nhớ gì sao?"

Tân Dã không trả lời câu hỏi này, nghiến răng, gằn từng chữ một hỏi lại: "Ý tôi là, sao cậu lại ở trên giường tôi."

"Bởi vì tối qua tôi ở lại đây trông anh, quá mệt, nên có thể đã ngủ quên." Kỷ Thanh Lê giải thích.

Sau đó cậu nhìn lại mình: "Tôi cũng không nằm trên giường, cùng lắm chỉ ở cạnh giường."

Nghe xong lời giải thích của đối phương, Tân Dã không nói gì thêm. Thời gian trôi qua, lâu đến mức Kỷ Thanh Lê tưởng anh đau đầu, định hỏi thêm.

"Tôi biết rồi, cậu đi đi." Anh chùm tấm chăn trắng bọc kín đầu, Tân Dã tự chôn mình vào trong đó.

Kỷ Thanh Lê: "..."

Cảnh này ở chỗ khác thì không sao.

Nhưng ở bệnh viện, nhìn có chút kỳ lạ.

Kỷ Thanh Lê thấy Tân Dã tự chùm mình kín mít, cảm thấy lạ, định ra ngoài tìm bác sĩ hỏi.

Vừa ra khỏi cửa đã va phải Trần Trác Viễn đi từ bên ngoài vào.

Cậu ta cầm hai phần bánh bao nhỏ, thấy người liền đưa ngay, ân cần nói: "Tiểu Thanh Lê mệt rồi nhỉ, ăn chút gì nóng đi."

Trần Trác Viễn tự nhận mình khá giỏi thức đêm, vậy mà cuối cùng tối hôm qua cậu ta vẫn phải tìm một phòng bệnh trống để nghỉ, không ngờ Kỷ Thanh Lê còn giỏi hơn, thật sự thức trắng đêm ở đó.

"Tân Dã tỉnh rồi." Kỷ Thanh Lê nói.

"Tỉnh rồi?" Trần Trác Viễn vui vẻ, định bước vào.

Nhưng chưa kịp bước đã bị gọi lại ngay lập tức.

"Có vẻ như—" Kỷ Thanh Lê chỉ vào đầu mình: "Nơi này có vấn đề."

Nếu là người khác nói, Trần Trác Viễn chắc chắn nghĩ đó là đùa.

"Cậu ta bị sao vậy?" Trần Trác Viễn lập tức xích lại gần, từ xa nhìn như cậu ta đang dựa vai vào người Kỷ Thanh Lê.

"Trần Trác Viễn." Tiếng gọi vừa phát ra đã bị người trên giường ngắt lời.

Cậu ta quay đầu lại.

Người vừa nằm im trên giường đã ngồi dậy, ánh mắt nhìn sang lạnh lẽo như vừa từ hố băng được kéo ra.

Trần Trác Viễn vỗ vai Kỷ Thanh Lê.

Cậu ta đi đến gần, nhìn kỹ một lúc.

Mặt Tân Dã hồng hào, tinh thần phấn chấn, quầng thâm dưới mắt thậm chí còn ít hơn cả cậu ta.

Có vẻ bình thường mà.

"Ôi, cuối cùng cậu cũng tỉnh, tối qua chúng tôi đã lo lắng cả đêm đó cậu biết không."

Trần Trác Viễn nói xong, vẫy tay về phía sau: "Tiểu Thanh Lê, lại đây nói chuyện đi, cậu ta không sao đâu!"

Kỷ Thanh Lê nhớ lại phản ứng của đối phương khi nhìn thấy mình.

Do dự một lúc rồi tiến lên: "Tôi đã trả tiền thuốc men và viện phí rồi, nếu có vấn đề gì sau này, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Lần này Tân Dã không lên tiếng cũng không nhìn cậu, môi dưới mím chặt.

Trần Trác Viễn nhận thấy không khí giữa hai người không ổn, nhanh chóng thay người anh em của mình nói chuyện: "Thế thì tốt, sau này thường xuyên liên lạc."

Kỷ Thanh Lê vốn ít nói, nghe vậy liền gật đầu: "Tôi đi trước đây."

Cậu vừa đi vài bước lại quay lại, nhìn Tân Dã: "Việc xảy ra hôm qua, thật sự cảm ơn anh."

Tân Dã vẫn không trả lời câu này, lần này thậm chí còn quay mặt đi, tay lén vẽ vài vòng trong chăn.

Ánh mắt Kỷ Thanh Lê hơi khựng lại, cậu không nói gì thêm, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Khi người hoàn toàn biến mất.

Trần Trác Viễn không nhịn được nói với người bên cạnh: "Cậu sao vậy, vừa rồi cơ hội tốt như thế, cậu lại không biết nói thêm vài câu với người ta à."

—————————

Cảm ơn các tình iu đã đọc, yêu các bạn nhiều, nhớ lưu lại tủ truyện nha cả nhà 😘😘😘