Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 21: Không Cần Suy Nghĩ!

Tống Ngưỡng cũng nhất thời không nói nên lời.

Anh quay đầu nhìn Kim Nam đã đau phát ngất trên mặt đất, im lặng một lát rồi đưa mắt ra hiệu cho Giả Thanh, ý bảo cậu ấy lấy vật tư y tế trong túi không gian ra.

Tống Ngưỡng không phải chúa trời, nào có nhiều lòng thương người.

Nếu bây giờ đang đánh nhau, đừng nói là Kim Nam chỉ mất một cánh tay, kể cả anh ta có chết thì cũng chỉ là chết thôi, Tống Ngưỡng không rảnh quan tâm cũng không cứu nổi, huống chi, ai vào thế giới kinh dị mà không xem nhẹ sống chết.

Nhưng dẫu sao hiện tại cũng không phải lúc đó.

Đương nhiên, anh cũng không xen vào hành động của Hạ Cảnh.

Kim Nam xứng đáng, còn thanh niên trước mắt này, rõ ràng cũng không thể dùng lẽ thường để phán đoán.

Tống Ngưỡng chỉ nhắm mắt lại, cảm nhận một chút.

Quái vật bị gϊếŧ, hoặc bị người chơi thu vào túi không gian thì đều được coi là đã chết và trò chơi kết thúc.

Nếu trò chơi kết thúc, người chơi sẽ nhận được lựa chọn rời phó bản trong tiềm thức nhưng hiện tại lại không có.

Nghĩ cũng phải.

Quái vật trong phó bản hai sao không thể chỉ là một con quái micro đơn thuần.

Quái micro chỉ là một con quái thường nhỏ bé mà thôi.

Tống Ngưỡng mở mắt thì thấy Hạ Cảnh thu lại tâm tình, nghiêm túc nhét quái micro vào túi không gian giống như túi thơm, rồi nhét lại vào túi quần, không khỏi bật cười.

Người này nhìn có vẻ kỳ lạ, dường như không có bao nhiêu thất tình lục dục của người thường, thế nhưng hành động thu thập quái vật kín kẽ như vậy lại có chút trẻ con và đáng yêu.

Tất nhiên Tống Ngưỡng cũng sẽ thu thập khối thân thể và bộ phận tấn công của quái vật trong phó bản, tuy nhiên, có mỗi một con quái micro như thế, anh lười tranh giành với Hạ Cảnh.

Anh chỉ hỏi: “Làm sao cậu đoán được Kim Nam có dị năng?”

Hạ Cảnh bình tĩnh phân tích: “Ý đồ muốn lợi dụng tôi của anh ta rất rõ ràng, cách anh ta kiểm chứng năng lực của tôi yếu hơn mình chỉ là dò xét và quan sát ngắn ngủi. Một người ít nhiều phải có chút thứ gì đó trên người mới tự tin như vậy chứ?”

“Nếu ‘thứ gì đó’ của anh ta là đạo cụ quái vật mà anh ta từng lấy được từ các phó bản khác, vậy thì mọi người đều sẽ biết. Đạo cụ quái vật dùng lên người chơi sẽ bị hệ thống phán định là gϊếŧ hại lẫn nhau, trừ điểm tích lũy và nhốt trong phòng tối. Tự mình ra tay hãm hại người chơi cũng tương tự. Loại trừ những thứ này, tất cả những gì mà anh ta dựa vào cũng chỉ còn lại dị năng có thể tránh được sự giám sát của hệ thống.”

Tống Ngưỡng nhướng mày: “Vậy làm sao cậu lại xác định được dị năng của anh ta chỉ là ‘di chuyển nhẹ’, chứ không phải sẽ khiến cậu thảm hại hơn?”

“Nếu anh ta thật sự có dị năng lợi hại như vậy thì còn cần kéo người khác ra làm bia đỡ đạn à?” Hạ Cảnh bĩu môi.

Nếu thực sự có dị năng lợi hại như vậy, với tính cách tham lam của Kim Nam, anh ta đã sớm tự mình xông lên xé quái vật thành tám khối, sau đó thu hết khối thân thể quái vật vào túi không gian rồi.

Quả thật, thực ra Tống Ngưỡng không cần hỏi cũng có thể đoán được đại khái câu trả lời.

Chỉ là anh nghe ra từ giọng điệu của Hạ Cảnh, người này thực sự đang đùa giỡn với trò chơi, thậm chí còn đang chơi đùa người chơi.

Tống Ngưỡng lắc đầu, không nói được là cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn hay là cảm thấy quái dị nhiều hơn. Anh đá văng cửa phòng phát thanh, quét mắt một vòng, nói với Lưu Ý và Giả Thanh đang giúp Kim Nam xử lý vết thương: “Còn một chút thời gian, cùng nhau lục soát nơi này xem có tìm được manh mối khác không.”

Diện tích phòng phát thanh không lớn, bốn người mất hơn mười phút đã kiểm tra xong.

Rõ ràng chẳng thu hoạch được gì, chỉ có Lưu Ý tìm thấy một quyển sách nội quy trường học, đang đọc một cách chăm chú.

“Nó ghi cái gì trong đó vậy? Cậu có phát hiện ra gì không?” Giả Thanh vội vàng hỏi.

Mọi người tiến lại, nhìn vào trang giấy mà Lưu Ý vừa mở.

Nội quy trường học cứng nhắc, nhìn thoáng qua từng hàng xuống dưới thì không tìm thấy điểm nào quan trọng.

Lưu Ý do dự chỉ vào nội quy số 48 trong đó, về vấn đề tác phong, nói: “Tôi cảm thấy… Nội quy này có hơi quen mắt.”

Nội quy trường học về tác phong được quy định rõ ràng rằng trong trường, độ dài tóc của nam sinh không được quá 1cm, của nữ sinh không được để qua vai, đây hiển nhiên là một nội quy vô cùng khắc khe nhưng chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

Giả Thanh nhíu mày thắc mắc: “Hình như ở thế giới thực cũng có những trường học giống như cái này đúng không?”

“Đúng vậy.” Lưu Ý do dự đáp, sau đó đóng quyển nội quy lại, quan sát bìa sách.

Rõ ràng toàn bộ quyển sách là do chính nhà trường tìm xưởng in để in ấn, thiết kế bìa vô cùng đơn giản, một tấm bìa cứng màu be in dòng chữ lớn “Nội quy trường trung học số 1 phụ thuộc thành phố Mặt Cười”.

Hạ Cảnh chỉ ra nghi ngờ của Lưu Ý: “Những nội quy trường học tương tự, cậu đã từng nghe Hoàng Mặc nhắc đến rồi à?”

Lưu Ý suy nghĩ, không phủ nhận cách nói của Hạ Cảnh, mím môi nói: “Tôi và cậu ấy quen nhau từ hồi tiểu học, lên cấp hai thì không còn học cùng trường nữa. Hoàng Mặc cũng chỉ thỉnh thoảng kể tôi nghe về chuyện ở trường, huống chi đó đều là chuyện của nhiều năm về trước nên có rất nhiều chuyện tôi không nắm chắc… Cũng có thể là tôi nhớ nhầm, giống như Giả Thanh nói, ngoài đời cũng không phải là không có những trường học như vậy, có lẽ tôi đã từng đọc được tin này ở trên mạng.”

“Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào thì cứ để trong lòng và suy ngẫm, không cần phải vội vàng tự phủ nhận bản thân.” Tống Ngưỡng nói: “Cậu có thể thử hồi tưởng lại xem, Hoàng Mặc và câu “không cần suy nghĩ” có liên hệ gì với nhau không.”

Bị ba người vây quanh, Lưu Ý cau mày.

Nhưng mãi đến khi sắp kết thúc giờ nghỉ trưa, cậu ấy vẫn không nhớ ra được gì, có chút buồn hực.

Tống Ngưỡng bình tĩnh trấn an: “Không sao, không cần vội, hiện tại manh mối còn quá ít, chúng ta rời khỏi đây trước đã.”