Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 20: Không Cần Suy Nghĩ!

Hầu hết những gì Hạ Cảnh nói đều trúng vào tim đen của Kim Nam, lúc này anh ta vô cùng tức giận, đến mức gân xanh nổi rõ mồn một trên trán.

Anh ta sợ chết, sợ chết đồng nghĩa với việc tất nhiên anh ta muốn nhanh chóng tích đủ một vạn điểm tích lũy để rời khỏi thế giới kinh dị chó má này.

Ban đầu, nếu cô Trương là quái vật thì trong lớp học đó, anh ta đã chiếm được vị trí tuyệt vời.

Tám người chơi ở cùng một chỗ, anh ta thì lại ở hàng cuối cùng, cách xa nguy hiểm nhất. Anh ta có thể chờ người khác chết gần hết rồi mới lao lên, cố gắng thu thập càng nhiều điểm ăn mạng càng tốt, sau đó nghĩ cách lấy khối thân thể quái vật

Nhưng trớ trêu thay cô Trương lại không phải quái vật.

Về sau, nhóm ba người của Tống Ngưỡng muốn đến văn phòng giáo viên, lúc ấy Kim Nam cũng cố ý muốn chen chân vào.

Suy cho cùng, nếu chuyến này bọn Tống Ngưỡng thật sự giải quyết được quái vật thì các người chơi sẽ cứ thế rời khỏi phó bản này.

Nếu Kim Nam không làm gì cả, vậy điểm đánh giá phó bản của anh ta sẽ không cao lắm.

Trong ba người, cho dù không tính Tống Ngưỡng thì hai người còn lại đều chết hết, cộng thêm Hoàng Mặc là ba người thì điểm đầu người cũng không được bao nhiêu.

Anh ta càng không giành được khối thân thể quái vật.

Vậy phó bản này chẳng khác nào đi một chuyến công cốc?

Ngay lúc đó, Hạ Cảnh đề xuất phòng phát thanh của trường, mọi người nhận ra phát thanh viên trong phòng phát thanh cũng có thể là một con quái vật.

Kim Nam nhanh chóng cân nhắc, lựa chọn đi theo Hạ Cảnh.

Kế hoạch của anh ta rất vội vàng và sơ sài, thậm chí anh ta còn do dự giữa chừng nhưng ai bảo Hạ Cảnh lại trưng ra dáng vẻ giả điếc, không nghe thấy tiếng anh ta gọi. Kim Nam cảm thấy đây là ý trời, hôm nay tên mập này sẽ phải chết tại đây.

Suốt cả quá trình, anh ta suy nghĩ rất chóng vánh nên tự cho rằng thần không biết quỷ không hay. Nhưng bây giờ xem ra, thanh niên tên Hạ Cảnh này, căn bản đã đoán được suy tính của anh ta ngay từ đầu rồi tương kế tựu kế.

Nếu trong phòng phát thanh thực sự có một con quái vật, nhìn dáng vẻ thong dong của Hạ Cảnh, chắc chắn mọi thứ tốt đều đã bị tên này độc chiếm một mình!

Nghĩ đến đây, Kim Nam tức không chịu được, anh ta duỗi tay ra định túm lấy cổ áo Hạ Cảnh, tuy nhiên ngay giây sau, chiếc micro đứng màu đen trong tay Hạ Cảnh đột nhiên nứt từ trên xuống, từ vết nứt xuất hiện một hàm răng trắng tinh…

Chân đỡ đột nhiên kéo dài, chiếc micro đứng há to miệng, cười “Hì hì hì” rồi cắn mạnh vào cánh tay của Kim Nam.

Một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, máu bắn tung tóe, Kim Nam kêu lên đau đớn, điên cuồng giãy dụa cánh tay, giãy mấy cái mới rút được cánh tay ra khỏi miệng micro, khi ấy tay đã bị cắn mất một miếng thịt lớn, lờ mờ hiện ra phần xương trắng toát.

Lưu Ý và Giả Thanh đều bị cảnh tượng này dọa đến đờ người.

Tống Ngưỡng cũng sững sờ, tuy anh đã chú ý tới chiếc micro này, đoán được một chút gì đó nhưng anh nghĩ nếu chiếc micro có thể được Hạ Cảnh mang tới thì ắt hẳn nó đã “chết” rồi…

Kim Nam lăn lộn trên mặt đất, đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, miệng không ngừng rêи ɾỉ kêu đau!

Chiếc micro đứng vẫn đang đóng mở miệng nhai “răng rắc”, “răng rắc”. Hai hàm răng tạo ra âm thanh đáng sợ, xen lẫn tiếng thở hổn hển “xì xì”, “xuýt xoa” như thể vẫn còn thèm khát nhiều máu thịt hơn, hung ác như một con thú dữ.

Một bàn tay xinh đẹp đặt lêи đỉиɦ của chiếc micro đứng.

Chiếc micro cứng đờ, động tác ở miệng dừng lại, miếng thịt đỏ tươi vẫn đang treo lủng lẳng trong kẽ răng của nó.

Bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt ve.

… Micro ngoan ngoãn khép miệng lại, từ từ lui về chân đỡ, trong nháy mắt lại biến thành một chiếc micro trông rất bình thường một lần nữa.

Giả Thanh và Lưu Ý hít một hơi lạnh, lùi lại một bước, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Đây, thứ này là…”

Hạ Cảnh nhếch môi cười: “Tôi đã nói phát thanh viên không phải quái vật nhưng tôi chưa từng nói trong phòng phát thanh không có quái vật.”

Giọng nói của phát thanh viên trơn tru bình thường, hoàn toàn khác với giọng nam thô ráp mà họ nghe thấy trong loa trường.

Đó là bởi vì, quái vật thực sự, chính là chiếc micro đứng này.

Chính nó đã thay đổi giọng nói của phát thanh viên, tăng thêm yếu tố ma quái và tẩy não.

Chỉ cần câu nói “Không cần suy nghĩ” phát thông qua nó, các người chơi sẽ không tự chủ được mà muốn suy đoán nhiều hơn.

Chỉ cần bất kỳ âm thanh nào khác phát thông qua nó thì đều có tác dụng quấy rối người chơi, khiến người chơi không yên tâm.

Giả Thanh và Lưu Ý đã co rúm lại trong góc và ôm nhau…

Không phải, cái mà họ muốn hỏi chính là, cậu cmn cứ ôm một con quái vật sống như đang ôm thú cưng thế à?

Cậu cmn cứ ôm một con quái vật sống tới nói chuyện với bọn họ thế thật đó hả?

Đây là người hả? Là người hả? Là người thật hả?