Hạ Cảnh đứng im trước cửa phòng phát thanh rồi nghiêng người liếc sang Kim Nam một cái.
Kim Nam giả vờ gật đầu rồi ra hiệu là mình đã sẵn sàng xông lên phía trước cùng cậu.
Hạ Cảnh quay người lại, nâng tay lên.
Dừng lại một giây.
Cậu gõ nhẹ vào cửa của phòng phát thanh trong trường.
Hai tiếng “cốc cốc” rất nhỏ, ngay lập tức bị nhấn chìm trong tiếng nhạc rock sôi động.
Kim Nam cắn chặt hàm, mắt thấy Hạ Cảnh cong ngón tay muốn gõ cửa lần nữa...
Nhạc rock đột nhiên bị dừng lại.
Một sự yên tĩnh kỳ lạ bao trùm toàn bộ khuôn viên trường một lần nữa, bao trùm toàn bộ hành lang trên tầng sáu của tòa nhà hành chính, giáng xuống góc nhỏ phía trước phòng phát thanh này.
Lặng yên không tiếng động.
Tất cả những gì còn lại là tiếng hít thở, một cái thì vững vàng còn một cái thì hỗn loạn, mỏng manh.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa phòng phát thanh của trường mở ra một khe hở.
Kim Nam giật mình, không khỏi lùi lại một bước. Khi thấy Hạ Cảnh nhìn mình thì anh ta lại gượng cười rồi tiến lên phía trước, chứng minh bản thân sẽ luôn đứng cùng một chiến tuyến với Hạ Cảnh.
Anh ta nuốt nước bọt, cơ bắp căng chặt, trái tim tiếp tục đập nhanh gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Khe hở cửa phòng phát thanh càng lúc càng được mở rộng, một bóng người mờ nhạt xuất hiện phía sau cánh cửa. Chủ nhân của bóng dáng đó có giọng nói bình tĩnh nhưng rất lạnh lùng hỏi: “Các cậu là ai...”
“Đi chết đi.” Kim Nam cúi đầu mắng một câu.
Giây tiếp theo, Hạ Cảnh lao vào trong phòng phát thanh với tư thế kỳ quái và mất tự nhiên.
Cùng lúc đó, Kim Nam tiến lên một bước, lập tức đóng cửa phòng phát thanh từ bên ngoài lại, đồng thời giữ chặt tay nắm cửa để không cho người khác mở ra từ bên trong!
Có tiếng la hét, tiếng đánh nhau và tiếng bàn ghế, đồ dùng bị đập xuống đất truyền ra từ bên trong phòng phát thanh. Kim Nam đứng ở ngoài cửa, hô hấp dồn dập, trong mắt lóe lên tia sáng kinh người, anh ta vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên trong.
Bởi vì sợ hãi và phấn khích do kế hoạch đã thành công nên tay của anh ta ướt đẫm mồ hôi, con hơi run lên.
Đúng lúc này, ba tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng tiến đến từ phía cuối hành lang!
Tống Ngưỡng, Giả Thanh và Lưu Ý nhìn thấy chỉ có một mình Kim Nam đang đứng bên ngoài phòng phát thanh thì không khỏi ngẩn người.
Bọn họ hành động rất suôn sẻ, mặc dù các giáo viên NPC đều mang đến cho mọi người cảm giác rất u ám nhưng lại đưa cho họ sổ liên lạc của nhà trường một cách rất dễ dàng. Bởi vậy, bọn họ đã hoàn toàn loại bỏ được giáo viên khỏi diện hiềm nghi.
Sau khi tiếng nhạc bị tắt, bọn họ lập tức chạy thẳng lên tầng sáu.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Giả Thanh ngây ngốc hỏi: “Hạ Cảnh đâu, sao chỉ có một mình anh vậy?”
Hiển nhiên, lúc này trạng thái tinh thần của Kim Nam không được ổn định cho lắm, anh ta nở một nụ cười quỷ dị rồi thở dốc nói: “Đây là kế hoạch của bọn tôi, tên mập sẽ vào trong gϊếŧ quái vật, còn tôi sẽ ở bên ngoài canh chừng giúp cậu ta.”
“Anh đang nói cái đéo gì vậy?” Ngay cả tên chậm chạp như Giả Thanh cũng phải mắng một câu.
Đây cmn chẳng phải là muốn Hạ Cảnh phải hy sinh à?
Để làm gì chứ?
Không phải tên này muốn đi cùng là vì điểm tích lũy à? Làm vậy thì anh ta cũng đâu nhận được nhiều điểm tích lũy đâu chứ!
Sắc mặt của Tống Ngưỡng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Anh bước tới, đá văng tên to xác như Kim Nam ra rồi lạnh lùng bảo: “Cút đi!”
Kim Nam bị đá bay ra xa hai đến ba mét rồi ngã xuống thành hình chữ X. Dường như dạ dày đã bị đá vỡ ra thành từng mảnh, đau đến mức khiến anh ta lật người, cuộn tròn lại giống như một con tôm ở trên mặt đất!
Giả Thanh và Lưu Ý đều bị giật mình, Lưu Ý nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Làm người chơi khác bị thương sẽ bị trừ điểm tích lũy đấy...” Mặc dù không đến mức bị nhốt vào phòng tối.
Đương nhiên Tống Ngưỡng biết điều này.
Trong đầu anh đã vang lên một giọng nói máy móc của hệ thống: “Người chơi Tống Ngưỡng đã bị trừ mười điểm tích lũy vì làm người chơi Kim Nam bị thương, số điểm tích lũy còn lại...”
Tống Ngưỡng khinh thường cười khẩy, duỗi tay nắm lấy then cửa.
Giây tiếp theo, then cửa đột nhiên tự bật ra.
Do được xoay từ phía bên trong.
Tống Ngưỡng sửng sốt.
Cũng vào lúc này, mọi người mới chú ý tới, không biết động tĩnh bên trong phòng phát thanh đã dừng lại từ lúc nào.
Không có tiếng người, cũng không có tiếng đánh nhau.
Không có bất kỳ âm thanh nào cả, chỉ còn lại một mảng lặng ngắt như tờ.
Nhận ra được điều gì đó, Giả Thanh lập tức bước tới, sắc mặt tái nhợt nắm lấy tay của Tống Ngưỡng rồi kéo anh lùi lại một bước.
Lưu Ý cũng lấy ra một con dao từ túi không gian, cầm trên tay.
Tống Ngưỡng nheo mắt lại, ngón tay khẽ cử động, lòng bàn tay của anh nắm chặt một con dao găm.
Cách đó không xa, Kim Nam đang thở dồn dập bò lên từ mặt đất.
Anh ta bị cú đá của Tống Ngưỡng làm cho hoa mắt chóng mặt, sắc mặt tái xanh, nhất thời không thể đứng thẳng dậy được mà chỉ có thể quỳ trên mặt đất. Anh ta nắm chặt con dao găm bằng cả hai tay và giơ trước ngực.
“Két” một tiếng, cánh cửa của phòng phát thanh trong trường được mở ra một lần nữa.
Bóng dáng của chàng trai xuất hiện phía sau cánh cửa.
Cậu đang cầm một chiếc micro đứng màu đen trên tay, sắc mặt thản nhiên và điềm tĩnh, gần như toàn thân không nhiễm một hạt bụi nào, thậm chí trên bộ đồng phục còn không có một vết nhăn, ngay cả mái tóc cũng không bị rối tung. Toàn thân đều sạch sẽ và thong dong giống như vừa rồi không phải cậu đang chiến đấu với một con quái vật mà chỉ là vào trong đi dạo một vòng rồi ra.
Mọi người đều thất thần.
Hạ Cảnh nhìn thấy Tống Ngưỡng, ngạc nhiên một lát rồi cười tủm tỉm: “Các anh làm xong việc ở bên kia nhanh như vậy hả?”
Chàng trai trẻ mỉm cười rạng rỡ đến mức Tống Ngưỡng phải bừng tỉnh, anh kéo Hạ Cảnh ra ngoài, sau đó mở banh cửa phòng phát thanh ra...
Chỉ thấy trong phòng phát thanh rất bừa bộn, bàn ghế ngã xuống đất, một số tài liệu rơi vương vãi trên đất, chổi và thùng rác ngổn ngang trong góc phòng.
Ngoài ra còn có một học sinh NPC mặc đồng phục đang bị trói, ngồi co ro trong góc phòng, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía bọn họ.
Tống Ngưỡng dừng lại: “... Không phải quái vật à?”
“Hả?” Hạ Cảnh xoay người lại, nhìn về phía học sinh phát thanh viên kia.
NPC bị Hạ Cảnh nhìn thì như là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiếng nức nở đứt quãng phát ra từ cái miệng bị bịt kín, đôi mắt ngấn lệ đầy đáng thương, cũng không biết là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhóm ba người Tống Ngưỡng: “...”
Chà, là do bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hình như cũng đã có câu trả lời khá rõ ràng rồi.