Phòng An Toàn Trong Vô Hạn Lưu

Chương 17: Không Cần Suy Nghĩ!

Tòa nhà hành chính rất rộng lớn.

Cửa sổ kính được gắn trên các bức tường xung quanh, chúng cách nhau rất xa nên ánh nắng chói chang bên ngoài không thể che phủ hết toàn bộ không gian được.

Vì vậy nhiệt độ trong khắp tòa nhà hành chính đều vô cùng thấp, dù đã mặc đồng phục dài tay nhưng vẫn khiến người khác nổi da gà khắp người.

Ngoài ra, bên trong cũng rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.

Ở đại sảnh mỗi tầng, không có một bóng người nào trên hai bên dãy hành lang. Ánh sáng và bóng tối giao nhau trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, không có bất kỳ sự xáo trộn nào.

Kim Nam căng thẳng liếc nhìn bốn phía, tay cầm dao găm, cơ bắp căng chặt. Anh ta luôn cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình từ góc tối.

Bước đi của chàng trai trước mắt anh ta nhàn nhã như là không hề sợ hãi chút nào.

Hạ Cảnh ở phía trước, Kim Nam ở phía sau. Đây là một vị trí đối lập được hình thành một cách vô thức, hai người cũng không phản đối.

Trong lúc căng thẳng, Kim Nam lại bị phân tán chú ý, anh ta quan sát bóng lưng của Hạ Cảnh.

Ánh mắt nham hiểm quét từ sau gáy rồi di chuyển xuống cổ tay lúc ẩn lúc hiện dưới bộ đồng phục dài tay của Hạ Cảnh.

“Này... cậu đã từng vào Phòng An Toàn đúng không?” Anh ta giả vờ hỏi thăm.

Chàng trai phía trước nghiêng đầu như là đang đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Kim Nam giống như đang nói chuyện phiếm, cười nói: “Tôi nghe nói trong Phòng An Toàn có rất nhiều đạo cụ, chỉ cần có khối thân thể quái vật khớp với tiêu chuẩn của người quản lý Phòng An Toàn đưa ra thì có thể thực hiện trao đổi. Còn cậu? Chỉ mua một chiếc Mặt Nạ Da Người mà không mua thêm cái khác à?”

Dường như chàng trai đang mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: “Người bình thường cũng rất khó nhận được nhiều khối thân thể quái vật như vậy nhỉ?”

Kim Nam lập tức giễu cợt: “Cũng đúng.”

Mặc dù hình như Tống Ngưỡng rất coi trọng tên mập này, song Kim Nam lại cảm thấy tên mập này chính là một tên quen thói phô trương thanh thế.

Dựa vào may mắn để đi vào Phòng An Toàn, với sức mạnh của tên mập này mà mua được chiếc Mặt Nạ Da Người thì chính là chuyện khó tin. Cũng không biết mặt mũi ra sao, quý báu đến mức không thể cho người khác nhìn.

Nghĩ như vậy, Kim Nam còn cẩn thận để ý đến bộ phận cơ thể lộ ra bên ngoài dưới lớp đồng phục của Hạ Cảnh, kiểm tra thử coi còn có những ký hiệu nhỏ khó phát hiện ra hay không.

Ngoài ký hiệu tượng trưng cho những đạo cụ được Phòng An Toàn bán ra thì còn có... ký hiệu của điểm tích lũy.

Thành phố Mặt Cười đều sẽ công bố bảng xếp hạng điểm tích lũy mới nhất của người chơi vào hàng tuần, tuy nhiên... là công bố ẩn danh.

Mọi người chỉ có thể xem tên của một trăm người chơi đầu bảng đã tích lũy được bao nhiêu điểm nhưng sẽ không biết từng số điểm tích lũy đó tương ứng với ai.

Mọi người chỉ có thể suy đoán về danh tính của những người ở đầu bảng.

Muốn biết điểm tích lũy cụ thể của mỗi người thì chỉ có một cách... là tìm được ký hiệu điểm tích lũy trên thân thể của người đó.

Thành phố Mặt Cười sẽ in điểm tích lũy của mỗi người chơi lên chính cơ thể của người đó, thường hiển thị trên những bộ phận cơ thể quan trọng nhất của người chơi.

Nhưng mọi người đều biết rằng dù điểm tích lũy thấp hay cao, đối mặt với những người chơi khác nhau, ai cũng có thể bị coi là kẻ thù để kiếm điểm nên phần lớn người chơi đều tìm cách che giấu điểm tích lũy của mình.

Tất nhiên, với kiểu người nổi trội như Tống Ngưỡng thì dù đã che giấu điểm tích lũy nhưng những người quen biết anh đều biết rằng điểm tích lũy của anh không hề thấp.

Tuy nhiên, những người như Tống Ngưỡng rất khác biệt với những người chơi bình thường về tầng sức mạnh.

Dù là về IQ, thể lực, sự gan dạ sáng suốt hay các khía cạnh khác.

Chính vì họ biết sức mạnh của Tống Ngưỡng vô cùng phi thường nên không ai dám xem anh là mục tiêu kiếm điểm đầu người. Đây là lý do tại sao tên này chẳng thèm sử dụng Mặt Nạ Da Người.

Bởi vì quá mạnh nên anh chẳng sợ gì cả.

Nhưng những người khác thì lại không như vậy.

Kim Nam liếʍ môi, âm thầm phán đoán điểm tích lũy của Hạ Cảnh.

Đột nhiên trong lúc đó có tiếng thử micro chói tai vang lên khắp tòa nhà hành chính, không, nó đang vang lên khắp khuôn viên trường mới đúng!

Hai người dừng chân.

Cùng lúc đó, Giả Thanh, Lưu Ý, Tống Ngưỡng vừa bước vào văn phòng của giáo viên và đối mặt với một nhóm giáo viên NPC thì cảm thấy da đầu tê dại. Vương Dược Nhiễm, Hứa Kim và bà cụ đang cẩn thận tìm kiếm manh mối trong khuôn viên trường đều dừng lại, ngẩng đầu lên.

Loa phát thanh của trường lại vang lên!

“Alo? Alo?” Một giọng nam thô ráp vang lên thử giọng.

Ngay khi mọi người cho rằng người đó lại hét câu khẩu hiệu “Không được suy nghĩ” và dùng ma thuật để tẩy não thì bọn họ lập tức chuẩn bị đề phòng, song giọng nam thô ráp kia lại nói: “Bây giờ là thời gian phát nhạc theo yêu cầu của trường! Mọi người đều đã mong chờ từ lâu rồi nhỉ, hôm nay các bạn muốn nghe những bài hát nào?”

Mọi người ngạc nhiên.

Phát nhạc theo yêu cầu của trường?

Giọng nam thô ráp lại tự nói: “À à à, hôm nay vẫn không có ai yêu cầu bài hát, phải làm sao đây?”

Dừng một chút, hắn cười lớn: “Hé hé hé, đương nhiên chỉ có thể để tôi tự chọn bài hát thôi!”

“Cái gì vậy, thằng này bị khùng hả?” Kim Nam khó hiểu chửi một câu.

Giây tiếp theo, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc vang lên từ loa phát thanh xộc thẳng vào não bộ như một cú đấm nặng nề làm mọi người chấn động!

Nhịp trống dồn dập kết hợp với bass cuồng nhiệt, ngoài ra còn kèm theo một giọng nam thô ráp hát trật nhịp cùng hòa âm, quả là một âm thanh kỳ dị lấp đầy lỗ tai!

Trong khoảng thời gian ngắn, Kim Nam không khỏi bịt tai lại, cảm giác như não bộ của mình đang bị tấn công, sắc mặt cũng trở nên tái mét.

Đây cmn là thứ mà con người có thể nghe được hả trời?

Hạ Cảnh nhìn chiếc loa phát thanh ở trong góc cầu thang, có chút đăm chiêu rồi tiếp tục đi lên trên.

Tầng cao nhất là tầng sáu, lúc này bọn họ đang ở tầng năm, đã rất gần phòng phát thanh rồi.

Giữa nhịp trống dồn dập và tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Kim Nam căng thẳng đến mức như sắp muốn nôn.

Chắc chắn phòng phát thanh của trường có vấn đề, cho dù văn phòng giáo viên ở tầng một có vấn đề gì hay không thì chắc chắn sẽ có chuyện nào đó xảy ra với bọn họ ở đây!

Anh ta liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Cảnh rồi cắn chặt răng đi theo cậu.

Vì tiếng nhạc quá lớn nên bọn họ rất khó lắng nghe động tĩnh xung quanh. Ít nhất là tiếng bước chân và những tiếng khác đều hoàn toàn không thể nghe thấy được. Thậm chí lúc này bọn họ cũng không thể nghe rõ được những gì đối phương nói.

Bước lên tầng sáu, một hành lang tối tăm hiện ra ngay trước mắt họ.

Hạ Cảnh chỉ dừng lại một lát rồi bước về phía trước. Bọn họ đã có thể nhìn thấy dòng chữ lớn ghi “Phòng phát thanh của trường” được dán chính giữa cửa văn phòng.

Lòng bàn tay của Kim Nam đổ mồ hôi, vô cùng sợ hãi. Dường như tần số đập của trái tim và nhịp trống dồn dập đã hòa cùng với nhau, như thể nó sẽ cộng hưởng rồi nổ tung trong giây tiếp theo vậy!

Anh ta hít thở dồn dập, hét lớn: “Này!”

Cũng không biết có phải tiếng nhạc quá lớn hay không nhưng Hạ Cảnh ở phía trước không hề dừng lại chút nào, như là hoàn toàn không nghe thấy anh ta gọi.

Kim Nam lại thử hét lên lần nữa nhưng Hạ Cảnh vẫn không phản ứng gì.

Kim Nam âm thầm chửi tục, mắt thấy Hạ Cảnh đã đứng trước cửa phòng phát thanh, anh ta thầm nghĩ thôi bỏ đi.

Chuyện này là do mày tự chuốc lấy nên không thể trách tao được.

Đôi mắt của anh ta tối sầm lại.