Editor: Poo_chan
Dẫu cho tôi có làm gì cũng phải đi theo.
Nếu nhà vệ sinh nam cho phép con gái đi vào, có lẽ anh ấy cũng không biết xấu hổ mà nói ra được câu “Đi vệ sinh chung với anh”.
Kỳ quái là bên Hứa Trì cũng chậm chạp không có tin tức gì.
Dựa theo lẽ thường thì một tác giả mà thôi, không thể khó tìm như vậy mới đúng.
Tan ca hôm nay, đột nhiên Chu Nhiễm nói muốn đưa tôi đến một nơi này.
Xe chạy một đường về hướng Bắc, rồi dừng lại trước một căn biệt thự.
“Đây là đâu?”
“Nhà chúng ta sau này.”
Ý thức được chuyện gì, tôi không thể ngờ mà nhìn về phía Chu Nhiễm.
Khoé môi Chu Nhiễm nhẹ nhuốm ánh cười, nắm tay tôi đi vào biệt thự.
Mở cửa bước vào, nhà được trang trí theo phong cách ấm áp mà tôi thích.
Ấm ấp sáng ngời.
Mà chính giữa phòng khách dựng một chiếc bảng hiệu kỹ thuật số, liên tục phát đi phát lại hình ảnh của tôi.
Tim tôi đập liên hồi, Chu Nhiễm quỳ một gối xuống đất nói: “Nhờ có em, em mới không cam lòng để bị giật dây như rối gỗ, là em khiến anh thấy được bản thân quan trọng nhường nào. Có lẽ đối với em mà nói cầu hôn như vậy hơi hấp tấp, nhưng anh vẫn muốn nói với em, gả cho anh đi…”
Nói đến đây, Chu Nhiễm chợt khựng lại.
Anh ấy cau mày: “Gả cho anh đi…”
Ngay sau đó, Chu Nhiễm đứng lên, hỏi tôi.
“Cô… tên là gì?”
Khoan đã.
Chuyện này có phải hơi vô tâm quá mức rồi không!
Tôi cũng bị làm cho tức đến bật cười, muốn trả lời, lại một chữ cũng không nói được nên lời.
Đúng vậy, tên tôi là gì?
Tôi chỉ là một người qua đường Giáp, thậm chí dường như lúc trước tác giả cũng chưa từng nhắc đến tên tôi một lần.
Phàm là chỗ nào đề cập đến tôi cũng đều viết là “Người qua đường Giáp”.
Chúng tôi giáp mặt nhìn nhau.
Trường hợp này cực kỳ xấu hổ.
Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Là Hứa Trì.
Bấm nghe, liền nghe được tiếng hô to của Hứa Trì ở đầu dây bên kia: “Tra được rồi! Đinh Thập Tam, tên tác giả kia tên là Đinh Thập Tam!”
Não tôi chợt trở nên hỗn loạn không thôi.
Vô số hình ảnh như mưa rền gió dữ mãnh liệt hiện lên trong đầu tôi.
Đinh Thập Tam.
Đầu đau như búa bổ, tôi nhìn Chu Nhiễm đang đứng trước mặt tôi, há miệng thở dốc: “Tôi tên là… Đinh Thập Tam.”
Hình ảnh trước mắt đến đây ngưng hẳn.
Mở mắt, tôi đã nằm trên giường trong phòng ngủ.
Máy tính vẫn đang để trên bàn.
Trên màn hình vẫn đang hiện khung trò chuyện giữa tôi và biên tập.