Editor: Poo_chan
Chu Nhiễm không nói đến chuyện đi tìm tôi mà nói: “Em không nghe điện thoại.”
Lúc ấy tôi mới lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại đã sập nguồn: “Xin lỗi, em không để ý.”
Chu Nhiễm mỉm cười, không mở miệng dò hỏi nữa.
Tuy Hứa Trì chỉ là người phối hợp diễn xuất với hệ thống, nhưng mối quan hệ giữa bản thân giả thiết nhân vật của anh ta và Chu Nhiễm vẫn có hơi kỳ lạ.
Chuyện này cũng trực tiếp khiến hai người họ không thể nào chung sống hoà thuận với nhau.
Quả nhiên Chu Nhiễm vừa thấy Hứa Trì liền bắt đầu kiếm chuyện không lý do.
“Tổng giám đốc Hứa, có phải mỗi lần tôi yêu đương cậu đều phải chen một chân vào không?”
Nói xong Chu Nhiễm liền kéo tôi lại gần, ôm tôi vào lòng: “Trước đây Bạch Nguyệt không nói, bây giờ tôi đổi bạn gái khác rồi mà cậu vẫn muốn hẹn cô ấy đi riêng. Nếu chuyện này vẫn xảy ra, tôi thật sự nghi ngờ mục tiêu cậu thích không phải bọn họ mà là tôi đấy.”
Lúc sau Hứa Trì mới phản ứng kịp, tức giận đến mức dậm chân.
Sau đó, anh ta nghĩ đến chuyện gì đó mà đắc ý dào dạc, nhướng mày nói: “Thôi, anh thích nói gì thì nói. Dù sao chúng tôi cũng sắp rời khỏi đây rồi, ông đây không chấp nhặt với anh!”
Nói xong, Hứa Trì làm cái dáng kiêu ngạo với tôi: “Đợi tôi thổi kèn thắng lợi đi.”
Một đường trầm mặc.
Chu Nhiễm mím chặt môi, không khí xung quanh người cực kỳ thấp.
Mãi cho đến khi về đến nhà Chu nhiễm mới mở miệng hỏi: “Lời Chu Nhiễm nói có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?”
“Rời khỏi đây, ý cậu ta là em phải rời khỏi đây sao?”
Lời nói dối rằng không phải đã tới đầu môi, lại nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng đang cố nuốt nước mắt vào trong của Chu Nhiễm.
Nguyên bản giả thiết nhân vật của Chu Nhiễm là ra lệnh tìm nữ chính về nhà liên tục.
Bây giờ vất vả lắm mới tự thức tỉnh ý thức, quyến định không làm não yêu đương nữa, kết quả gặp được tôi lại phải trình diễn cốt truyện giống hệt như cũ.
Chuyện này dẫu sao cũng khiến tôi hơi không đành lòng.
Tôi không mở miệng, Chu Nhiễm cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới nói: “Dẫu em muốn chạy bao nhiêu lần cũng được, anh đều tự tin sẽ tìm được em trở về. Nhưng xin em, đừng đi đến nơi anh không tìm thấy.”
Trái tim tôi đột nhiên nhói lên hai lần.
Có lẽ, nơi tôi muốn đi… Chu Nhiễm muốn tìm thế nào cũng không thấy.
Cũng không biết có phải doạ đến Chu Nhiễm rồi hay không, từ sau hôm đó anh ấy liền mở khoá hình thức “canh phòng nghiêm ngặt” với tôi.