Trần Dạ thấy thế cũng không còn cùng nó tính toán cái gì.
"Cái này vẹt thật thông minh đâu, nói chuyện còn có thể như thế lưu loát?"
Đối với Diệp Tiểu Niếp mở miệng hỏi thăm Trần Dạ cũng là khẽ gật đầu, Navi đúng là so với khác con vẹt thì thông minh hơn hẳn.
"Tiểu Niếp!!!" Bỗng từ xa vang lên âm thanh lo lắng của một nữ nhân, chỉ thấy nàng quần áo bây giờ có chút lộn xộn, cả người lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp kia đang tràn đầy giận dữ mà tiến về phía bên này.
Mà đối mặt với nhưhung thần sắp áp sát tới nữ nhân, Diệp Tiểu Niếp chỉ cố gắng cúi đầu xuống thật sâu tựa như là hài tử đã biết sai ngoan ngoãn nhận tội bộ dáng. Nàng thấp thỏm mà kêu lên.
"... M... Mẹ!"
Cảm thấy bản thân đã lãng phí khá nhiều thời gian ở đây, Trần Dạ cũng không có cùng nữ nhân trước mắt tiến lên chào hỏi mà là lấy hai tay bế Diệp Tiểu Niếp xuống sau đó khẽ nói lời tạm biệt với nàng liền quay người rời đi.
"Chờ đã."
Nữ nhân kia thấy Trần Dạ muốn rời đi liền theo bản năng gọi lại. Bước chân của cậu khẽ ngừng lại nhưng cũng không có muốn quay người lại nói chuyện ý tứ, chỉ là khẽ hỏi.
"Tiểu thư, có việc?"
"Cảm tạ tiên sinh, còn có... Ta là Diệp Tiểu Niếp mẫu thân, tên ta là Diệp Chỉ Lan."
Trần Dạ khoé miệng khẽ nhếch môi.
"Diệp Tiểu Thư, khách sáo, giúp người làm niềm vui không cần cảm tạ, hai chữ tiên sinh... Ta không thích, nếu có thể cứ gọi ta Trần Dạ là được rồi."
"Cái kia, Trần Dạ ta...." Còn chưa đợi Diệp Chỉ Lan nói hết lời lại một cái âm thanh to lớn thô kệch truyền đến.
Trần Dạ liền biết, có chuyện, mà còn là chuyện không tốt. Quả nhiên.
"Chỉ Lan, ngươi chạy đi đâu đâu? Ta không phải đã nói rồi, theo ta làm ta bạn gái nhỏ không thơm sao?"
"Đường Hạo, ta đã nói không, mời ngươi đừng tiếp tục tới quấy rối ta, bằng không ta sẽ báo cảnh sát."
Đường Hạo nghe Diệp Chỉ Nhược nói như vậy gương mặt béo ú lại trở nên vặn vẹo, sau đó phun ra một bãi nước miếng.
"Phi, làm việc ở lão tử hộp đêm còn giả vờ cái gì thanh cao? Nếu là ngươi không có chút tư sắc nào lão tử thèm để ý tới ngươi cái này gái điếm thúi? Lên, cho ta bắt lại nàng."
Diệp Tiểu Niếp nhìn thấy cái này trung niên nhân béo thúc thúc sau lưng mấy cái vạm vỡ đại hán liền sợ hãi núp sau lưng mẫu thân nàng.
Diệp Chỉ Lan bị sỉ nhục như vậy khiến cho nước mắt nàng không tự chủ tràn mi mà ra, răng ngà cắn chặt lại với nhau, nắm đấm siết quá chặt mà bắt đầu rỉ ra máu tươi. Nghĩ tới hài tử sau lưng của mình vẫn còn ở đó, nàng cũng đành khuất nhục mà hạ mình cầu khẩn Đường Hạo.
"Hạo ca, ta biết ta bẩn, ta là gái điếm thúi, ngài có thể hay không buông tha cho mẹ con chúng ta a, ngài nữ nhân nhiều như vậy... Cần gì cứ nhắm vào mỗi ta đâu."
Đường Hạo dường như mất hết kiên nhẫn cũng không thèm đem nàng lời nói để ở trong lòng, hô tiểu đệ tiếp tục tiến lên.
"Bắt lại hai mẹ con các nàng!"
Trần Dạ nơi nào còn chịu nổi nữa, mẹ nó, giữa ban ngày ban mặt dám ngang nhiên bắt người trái phép, còn có ý định hãʍ Ꮒϊếp. Dù cho Trần Dạ biết đối phương là một cái làm việc ở hộp đêm nữ nhân, trong sạch đối với nàng mà nói là thứ quá xa xỉ nhưng mà điều này không ảnh hưởng tới Trần Dạ muốn cứu nàng ý nghĩ.
"Dừng tay!"
"Ô, ở đâu ra một cái mao đầu tiểu tử, còn nghĩ làm anh hùng cứu mĩ nhân nữa a?" Trong nhóm một tên tiểu đệ lên tiếng châm chọc nói, trong mắt hoàn toàn là xem thường Trần Dạ cái này chỉ có đẹp trai hơn mình tiểu tử.
Cậu cũng không thèm quan tâm đám đầu đường xó chợ lưu manh này mà là nhanh chân bước tới bên cạnh Diệp Chỉ Lan lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay trắng, từ từ băng bó cho lòng bàn tay đang rươm rướm chảy máu kia. Hoàn tất mọi việc sau đó cậu mới lấy từ trong áo khoác của mình ra Găng Tay Điện Từ sau đó đeo lên, thuận tiện vặn lấy tay lái của nó.
"Rừm, Tích.... Xoẹt xoẹt..." Một tiếng động cơ vang lên, kéo theo đó là âm thanh của dòng điện đang du tẩu ở mặt ngoài bao tay. Trần Dạ là có thể cảm nhận được rõ ràng nhất, một đấm này nếu trúng vào người, uy lực cũng không thua kém gì gậy chích điện đâu.
"Đã các người không tiến lên, vậy thì, ta lên!!!"
"Aaaaaa...."
"Aaaaaa...."
"A..."
"............"
Sau ước chừng một phút, nhìn xem trên mặt đất bị điện giật tới có quắp mấy tên đại hán Trần Dạ chỉ nhẽ nhếch miệng cười đểu, còn dám cùng ta đấu, còn non lắm đâu.
Nhìn xem cái kia chạy trối chết Đường Hạo, Trần Dạ còn nghĩ sau khi đám tiểu đệ này bị hạ gục hắn còn gọi ra cửu hoàn hạo thiên chùy đâu, ân xem ra cái này Đường Hạo cùng ta biết Đường Hạo là không giống nhau.
"Tiểu.... Tiểu tử, ngươi đây là võ thuật gì vậy a? Lại có thể đem nhân gia đánh thành dạng này?" Một lão già lên tiếng hỏi, hồi nãy Trần Dạ cũng lơ đãng chú ý tới một đám lão gia đang luyện thái cực quyền. Nhìn bộ dáng này xem ra là muốn học hỏi từ mình a?
"A, võ đặc công a, học không được, đừng hỏi."
Trần Dạ qua loa lấy lệ trả lời, cái quỷ gì võ đặc công a, quỷ mới biết đâu, ta tùy tiện nói bừa, ngươi tin thì tin a, không tin ta cũng chịu rồi.
Trần Dạ liền nhanh chân chuồn đi mất, nói chuyện với nữ nhân, có hứng thú, nói chuyện với nam nhân mà còn là lão nam nhân.... Ân mất cả hứng. Trần Dạ cái này trọng sắc khinh lão đã luyện tới lô hoả thuần thanh.
"Không bị thương chứ?" Diệp Chỉ Lan một mặt lo lắng quan tâm hỏi thăm, dù cho tận mắt thấy Trần Dạ giải quyết cả bọn côn đồ nhưng nàng cũng không khỏi có chút lo lắng cho cậu. Dù sao đối phương là ra tay giải cứu mình người, nên làm ra ứng xử như nào nàng Diệp Chỉ Lan vẫn là phải biết.
"Không sao, Diệp Tiểu Thư."
Trần Dạ vốn dĩ định tìm nơi ở lại, bất quá hao phí mấy giờ đồng hồ còn chưa kịp tìm được khách sạn thì đã đến luôn giờ ăn trưa, đối với bản thân cái bụng bắt đầu kháng nghị Trần Dạ cũng không thể làm gì hơn, đành phải tìm cách lấp đầy cái bụng đói của mình trước đã. Diệp Chỉ Lan không biết làm sao để đền ơn Trần Dạ, cậu vừa cứu cả hai mẹ con, trước đó còn giúp mình tìm lại Diệp Tiểu Niếp, nghĩ mãi nàng đành hướng Trần Dạ đưa ra mời.
"Để cảm tạ, tôi mời cậu một bữa cơm như thế nào? Dù sao bây giờ cũng đã giữa trưa rồi đi?"
"Ách, vậy cũng được."
Hai khắc sau, lúc này đã cơm nước no nê Trần Dạ liền bắt đầu đánh giá lên căn nhà thuê này của hai mẹ con, tồi tàn, cũ kỹ nhưng được dọn dẹp tương đối ngăn nắp cùng sạch sẽ.
"Diệp tiểu thư, ngài có hay không nghĩ tới bỏ làm công việc hiện giờ, như vậy đối với Tiểu Niếp cũng không tốt, đối ngài cũng không tốt, dù sao... Cái chỗ hộp đêm kia cũng là hắn làm chủ, ngài lần sau e là... Khó thoát a." Trần Dạ có ý tốt khuyên nhủ Diệp Chỉ Lan, cậu cũng không muốn Tiểu Niếp sống trong hoàn cảnh như này a, mẹ thì làm công việc này, không ai biết còn tốt, nếu sau này bạn học của nàng biết mẹ của nàng làm mấy công việc này e là sẽ bị cô lập, biến thành trò đùa của tiểu hài tử a.
Diệp Chỉ Lan liếc nhìn đang lâm vào trong mộng đẹp Diệp Tiểu Niếp liền khẽ thở dài một hơi. Ánh mắt phức tạp chứa bao muộn phiền cùng đôi môi run rẩy như muốn nói lại thôi. Cuối cùng suy xét hồi lâu sau nàng mới cuối cùng lấy hết dũng khí hướng Trần Dạ thẳng thắn.
"Ta bị bệnh HIV, nơi nào chỗ làm việc đoàng hoàng có thể nhận ta vào làm a? Mấy cái khác hộp đêm cũng không nhận ta... Chỉ có cái này hiện tại hộp đêm là chịu thu nhận ta, trả cho ta tiền công."
"Vậy cái kia Đường Hạo hẳn phải biết a? Hắn vì cái gì còn ham muốn ngươi đây?" Trần Dạ nghi hoặc mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Diệp Chỉ Lan dường như là nhớ tới chuyện gì đó thân thể khẽ run rẩy, sau đó nàng nở một nụ cười khinh bỉ Đường Hạo.
"Hắn? Hắn không thích thân thể ta, hắn có cái sở thích biếи ŧɦái với phụ nữ, mấy cái khác nữ hài đều bị hắn giày vò cho vào ICU."
Trần Dạ nghe được lời này không khỏi tư tưởng đầu óc có chút bay xa, cảnh tượng trong đầu cơ hồ sắp ngưng kết thành hình ảnh. Mẹ nó, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
Đường Hạo ngươi tên khốn kiếp mơ tưởng hỏng đạo tâm của ta. Không ngờ tên chó chết này lại là một cái hoang da^ʍ vô độ biếи ŧɦái, lúc đó hẳn là nên bắt hắn lại rồi thiến hắn, a tựa hồ sai lệch, hắn thích đánh nữ hài như vậy ta liền là phải chặt đứt gân tay gân chân của hắn mới là.
"À đúng rồi, đừng nhắc tới Đường Hạo tên ma quỷ này nữa, nhắc tới ta liền ác tâm, còn có đừng gọi ta Diệp Tiểu Thư, bảo ta Diệp tỷ liền tốt."
"A, tốt!"
Trần Dạ thấy Diệp Tiểu Niếp luôn mong nhớ ba ba mà mẹ của nàng lại luôn che che giấu giấu cho nên thừa cơ hội này hắn liền hảo hảo giúp nàng hỏi thăm về ba ba của nàng tin tức.
"Phải rồi, Diệp.... Tỷ, cái kia ba ba của Tiểu Niếp hắn là chết rồi sao? Vẫn là không rõ tung tích?"
Vừa nghe Trần Dạ nói xong sắc mặt của Diệp Chỉ Lan liền biến hoá rất khó coi, nhăn lại lông mày, răng ngà cắn chặt, đôi mắt kia là tràn đầy oán hận.
"Hắn một cái cặn bã nam, hắn làm sai, hại ta, hại luôn nữ nhi của ta, sau đó lại hèn nhát chạy trốn, biệt tăm biệt tích, ta đã cố tìm tung tích của hắn nhưng mà ròng rã năm năm trời cũng chỉ thu được một tin tức."
"Tin tức gì a?"
"Là hắn ra nước ngoài sau đó... Liền như biến mất hoàn toàn, hắn hẳn là bây giờ đang ăn sung mặc sướиɠ, mỹ nữ vờn quanh mà vui chơi, quên mất luôn còn có ta cùng nữ nhi ở đây. Đáng chết."