Nhà Ảo Thuật Gia Của Thế Kỷ Lại Cũng Là Siêu Trộm

Chương 6: Diệp Tiểu Niếp Mẫu Thân

Trần Dạ nghe được lời này liền trực tiếp nhịn không được phì cười đưa tay xoa lấy đầu của Diệp Tiểu Niếp.

"Phụt... Ha ha, bé con, em thật đáng yêu, ngốc manh manh."

"A!" Diệp Tiểu Niếp bị sờ đầu có chút choáng váng sau đó lấy lại tinh thần, hai má phồng lên giận dỗi nói.

"Ai ai, Tiểu Niếp mới không ngốc đâu, anh mới là người xấu, chỉ biết khi dễ Tiểu Niếp, lại nói sờ đầu... Bị sờ đầu sau này sẽ không cao."

Việc đã đến nước này Trần Dạ cũng không đùa nàng nữa, cậu còn phải nhanh chóng tìm một cái chỗ ở tạm thời, vẫn là mau giúp Tiểu Niếp tìm lại người thân mới được. Đến nỗi đem nàng giao cho cảnh sát để bọn họ xử lý... Cái này tựa hồ không có vấn đề, bất quá bản thân sắp tới chuẩn bị làm việc xấu khiến cho Trần Dạ tâm có chút chột dạ, rất không tình nguyện đi loại địa phương kia.

"Được rồi được rồi, anh dẫn em đi tìm ba mẹ có được hay không? Tới, lên đây ngồi." Trần Dạ cúi người xuống, quay lưng lại với Diệp Tiểu Niếp, ra hiệu nàng có thể leo lên lưng để cậu cõng đi. Dù sao để cho một đứa bé cùng mình dắt tay đi bộ rất là tiêu hao thể lực của nàng chưa kể thời tiết bây giờ cũng là có chút nóng.

"A... Ân... Cái đó... Em có thể được cõng sao?" Diệp Tiểu Niếp nhìn xem Trần Dạ cái lưng, một đôi thủy linh lung con mắt như sắp chảy ra, trong đó chứa chấp vô vàn cảm xúc. Mừng rỡ có, thấp thỏm có, hi vọng cũng có.

Trần Dạ quay người nhìn thấy cái kia đôi mắt, đây là một đôi không thể từ thông thường hài tử ở tuổi tác này nên có ánh mắt. Cậu cũng nhìn ra cái này đôi mắt là chỉ thuộc về những người có cố sự bi thường người, bất quá Trần Dạ cũng không có ý muốn hỏi thăm, Trần Dạ sợ bởi vì mình hỏi thăm lại chạm đến vết sẹo trong lòng của người ta.

"Có thể, lên đây đi!" Trần Dạ dùng ngữ khí ôn nhu từ từ vuốt ve lấy cái kia cảm xúc đang đan xen lẫn lộn Diệp Tiểu Niếp.

Nhận được hồi đáp, Diệp Tiểu Niếp từ từ bước đến gần Trần Dạ, thuần thục leo lên lưng cậu, nàng khẽ nghiêng đầu đem một bên nửa mặt áp tai vào tấm lưng kia.

"Thì ra được nam nhân cõng là như thế này sao... Bất quá lại không phải là ba ba." Diệp Tiểu Niếp tự nghĩ trong lòng Trần Dạ là không thể nào biết đến, cậu thấy nàng an ổn dựa vào lưng mình sau, hai tay liền khẽ đưa ra phía sau đỡ lấy nàng tiếp đó tùy tiện tìm một cái phương hướng mà đi.

"Có tâm sự sao? Có liền nói ra a, nói ra liền tâm tình sẽ không khó chịu như vậy!"

Diệp Tiểu Niếp nghe Trần Dạ nói như vậy ánh mắt đáng thương ngước nhìn bầu trời sau đó bỗng dưng hỏi.

"Anh tên gì a? Còn có anh có ba ba sao? Có ba ba bên cạnh là cảm giác như thế nào đâu?"

Trần Dạ là một cái tinh tế tỉ mỉ người cũng là một cái rất thông minh, thấu hiểu lòng người. Nghe nàng nói như vậy cậu cũng mơ hồ đoán ra được phần nào.

"Anh tên Trần Dạ, ba ba của anh sao, ba ba của anh chính là một cái đỉnh thiên lập địa nam nhân, ông ấy có nghiêm khắc, hung dữ một mặt nhưng cũng kèm theo rất nhiều sự hiền từ và hoà ái. Bờ vai của ba ba rất vững, rất chắc, đủ để làm nơi cho mẹ và anh dựa vào, lưng của ba anh luôn thẳng đứng bởi vì phía sau ông gánh vác là cả một cái gia đình. Tóm lại ông ấy là một cái hợp cách ba ba, anh... Rất yêu ông ấy."

Trần Dạ nói xong không khỏi có chút đỏ mặt, thật ra nói là ( con yêu mẹ ) ba chữ này cậu nói cũng thật nhiều lần nhưng đó là nói với mẹ của mình, đối với ba, mặc dù cậu cũng rất yêu ông ấy nhưng mà đều là nam nhân với nhau khiến cho Trần Dạ có chút ngại ngùng mở miệng. Bất quá việc cậu yêu thương ba ba của mình luôn là một cái sự thật không thể bị phủ nhận.

Diệp Tiểu Niếp nhìn thấy hai bên tai Trần Dạ có chút đỏ liền biết cậu đang ngại ngùng, nàng một cái đứa bé cũng sẽ không đi trêu chọc, ngược lại hâm mộ đối phương cũng hâm mộ các bạn học khác của mình ở nhà trẻ đều có ba ba bồi tiếp mỗi khi đến hoặc tan lớp.

"Thật hâm mộ nha, giá như Tiểu Niếp có ba ba liền tốt!" Diệp Tiểu Niếp hai mắt ngước nhìn bầu trời, không ai biết nàng là đang suy nghĩ cái gì nhưng đáy mắt phần kia hâm mộ ngược lại là đang bán đứng nàng. Trần Dạ cũng không biết an ủi làm sao, bất quá có thể để nàng mở lòng trò chuyện liền rất tốt rồi.

"A, em không có ba ba sao? Ba ba của em ở đâu?"

Diệp Tiểu Niếp đắn đo một hồi lâu trước câu hỏi của Trần Dạ sau đó mới khó khăn trả lời.

"Ân, ba ba là có... Nhưng mẹ tựa hồ rất chán ghét Ba ba. Mỗi lần Tiểu Niếp nhắc tới ông ấy... Mẹ lại không hiểu thấu nổi giận, có lẽ mẹ tiểu niếp rất hận ba ba. Trong nhà có ảnh mẹ chụp chung với một người, Tiểu Niếp hỏi mẹ đó có phải là ba ba không thì mẹ liền nổi giận bảo với Tiểu Niếp là không cho phép gọi hắn là Ba ba."

"Là như vậy sao!" Trần Dạ cũng không khỏi nghĩ tới chẳng nhẽ Tiểu Niếp Ba ba là một cái cặn bã nam? Ngủ nhân gia nữ hài có thai xong xách quần lên liền không nhận người? Không để cho Trần Dạ đại não bắt đầu tưởng tượng lên phong phú 7749 cái kịch bản cẩu huyết, yên lặng dựa vào lưng cậu Diệp Tiểu Niếp nữ hài này liền rưng rưng nước mắt.

Trần Dạ bây giờ cũng là có chút luống cuống không biết làm sao mới dỗ nàng tốt. Cậu liền đảo mắt tìm xung quanh sau đó nhanh chóng chú ý tới bên kia có cái trung niên nhân đại thúc này một quầy bán bóng bay.

Bóng bay không được, lúc nãy cậu vừa cho Tiểp Niếp một quả rồi, lại cho nữa tác dụng cũng không lớn, tuy là xung quanh đây rất nhiều cửa hàng cơ mà không phải tất cả đều dành cho thiếu nhi đồ chơi, số lượng cửa hàng đã ít, phù hợp với nữ nhi đồ chơi lại còn ít hơn, Trần Dạ nhất thời quẫn bách không biết làm sao.

"A, phải rồi." Trần Dạ dường như suy nghĩ tới điều gì theo bản năng liền bật thốt lên vui mừng. Một cái này hô lên cũng thành công dời đi sự chú ý của Diệp Tiểu Niếp.

Trần Dạ tay đang đỡ cái mông nhỏ của Diệp Tiểu Niếp liền thay đổi góc độ, đem nàng ngồi lên trên vai mình, hai tay của Diệp Tiểu Niếp muốn tìm lấy cái gì đó để giữ thăng bằng liền theo bản năng túm lấy đầu của Trần Dạ. Ngắn ngủi kinh ngạc đi qua nàng liền kìm chế không được mà bật thốt lên.

"A... Thật cao a." Diệp Tiểu Niếp luôn mơ tới được ba ba cõng ở trên vai giống với những bạn học ở trường như thế, bây giờ được Trần Dạ thực hiện ước muốn, mặc dù không phải là ba ba nhưng mà nàng vẫn rất hạnh phúc.

"Được rồi, được rồi, chú ý vô bàn tay anh nhé." Trần Dạ thấy nàng không có chú ý vào bản thân mình liền khẽ kêu.

"Ân, Trần Dạ ca ca." Diệp Tiểu Niếp hồi đáp xong liền cúi đầu xuống muốn xem Trần Dạ định làm trò gì.

Chỉ thấy Trần Dạ nhanh chóng lấy một cái khăn tay màu đen trùm lên bàn tay của mình sau đó đưa tay lên bảo Diệp Tiểu Niếp thổi một cái, đợi Tiểu Niếp thổi xong cậu lại hạ tay xuống. Tiếp theo Trần Dạ nhờ Diệp Tiểu Niếp đếm ngược 3,2,1 giúp chính mình. Nha đầu này cũng rất phối hợp ngoan ngoãn làm theo.

" Ba... Hai ... Một... Oaaaaaaa!!!!"

Diệp Tiểu Niếp âm thanh kích động vang lên.

Ngay sau khi Diệp Tiểu Niếp đếm ngược kết thúc, Trần Dạ cũng là đem khăn tay nhanh chóng rút ra tiếp đó một con vẹt màu trắng như tuyết liền đang đậu trên ngón tay của Trần Dạ, đôi cánh dang rộng ra nhìn rất uy phong lẫm liệt. Trần Dạ trong lòng cũng mừng thầm trong lòng " ân, bệnh đã được trị!"

Bất quá Trần Dạ cao hứng chưa tới ba giây, trước mắt con vẹt này bỗng dưng nói tiếng người.

"Nhân loại, thấy bổn đế tại sao không quỳ?"

Trần Dạ :"................????"

Mẹ nó, liền biết cái này con vẹt trung nhị bệnh không dễ hết a. Trần Dạ lấy tay vuốt vuốt mi tâm, một bộ sầu não bực bội dáng vẻ.

"Navi, mày muốn tao khâu cái mỏ mày lại không? Lại nói, mày muốn chủ nhân hướng mày quỳ xuống sao? Xem ra bữa nay thịnh soạn buổi tối món ăn là không có vẹt hưởng a!"

Con vẹt tên Navi nghe vậy đôi mắt vốn đang ngẩng lên nhìn trời liền từ từ cúi đầu xuống cho đến khi nó bắt gặp ánh mắt hung hãn của Trần Dạ. Mẹ nó, nhận túng.

"Ách, chủ nhân, xin lỗi ngài, nhầm hướng." Nhận ra bản thân phương thức ra sân xuất hiện có chút sai lầm, Navi liền dời móng vuốt ra khỏi tay Trần Dạ. Xoay một cái 45° ra phía trước, tiếp đó lại dang rộng hai cánh ra, đầu ngửa lên trời tiếp tục trang cái bức.

"Nhân loại, quỳ xuống cho bổn đế."

Trần Dạ :"...........!!!"

Nhìn xem bốn phía vây quanh quần chúng chăm chú nhìn lấy chính mình, Trần Dạ lúc này liền biết cái gì là xã hội tính tử vong.

"Huynh đệ, vẹt này huấn luyện tốt a, nói tiếng người rất lưu loát đâu? Thật thông minh. Là giống gì a, ta nhìn tựa hồ có chút quen mắt đâu."

Trần Dạ nghe được có người hỏi lấy chính mình liền thuận miệng trả lời.

"vẹt Cockatoo, rất thông minh, trí tuệ của nó bằng với đứa bé năm tuổi hoặc hơn."

"Chẳng trách, ta còn có việc, có duyên gặp lại." Thanh niên hỏi xong liền rời đi, xem ra là có công chuyện cần giải quyết. Nhìn xem vẫn còn có vài người dùng gương mặt nén cười nhìn chính mình, Trần Dạ không khỏi cảm thấy vừa ngại ngùng vừa tức giận. Ánh mắt rét lạnh nhìn về phía vẫn còn đang ngạo nghễ trang bức Navi

"Navi, mày nói là vẹt nướng ngon hơn vẫn là nấu với lẩu ngon hơn đâu?"

Navi lúc này tự nhiên hồi đáp.

"Đương nhiên là nấu lẩu ngon hơn rồi chủ nhân... khoan... chủ nhân khi nào thì nhận nuôi cái khác vẹt a, nó làm gì đắc đội ngài sao?"

Trần Dạ vẫn giữ giọng bình thản mở miệng, bất quá từng câu từng chữ mà cậu nói ra khiến cho Navi cảm giác cái này bộ lông cũng không giữ ấm nổi cho nó, huống chi bây giờ thời tiết nóng như vậy.

"Không có, ta trước giờ chỉ có nuôi đúng một con vẹt... duy... nhất!!!"

"Ách, cái đó... Chủ nhân, ta cảm thấy thịt vẹt ăn cũng không có ngon a, quy trình chế biến lại phức tạp, vẫn là không ăn mới tốt." Navi bây giờ mới sâu sắc cảm nhận được cái kia con vẹt mà Trần Dạ nói tới lại chính là bản thân nó a, liền biết mình lại gây Trần Dạ tức giận nó liền ngoan ngoãn co cụm người lại, một bộ cúi đầu nhận sai dáng vẻ.