Hệ Thống Tích Lũy Công Đức Lo Được Cho Kí Chủ

Chương 1: Chào mừng kí chủ

“Chào mừng kí chủ đến với hệ thống tích lũy công đức, không biết kí chủ đã sẵn sàng đến với những thử thách của chúng tôi chưa?’’

“Tôi sẵn sàng.’’

Đó chính là cách mà Thanh Thanh đến với thế giới hiện tại, mang theo những mong muốn cũng như hi vọng của riêng mình.

Thanh Thanh là một cô gái được sinh ra trong một gia đình hết sức bình thường, có một tuổi thơ như bao đồng bạn khác, nhưng khi lên cấp hai thì bố mẹ của Thanh Thanh phải chuyển công tác ra nước ngoài vì vậy mà từ đó cô phải chuyển qua sống với ông bà.

Thế là cuộc sống xa bố mẹ bắt đầu từ đây, thấm thoát thời gian trôi qua cũng đã được gần 7 năm rồi. Ông bà cũng đã lớn tuổi lại mắc nhiều bệnh trong người nên Thanh Thanh rất lo lắng, và rồi ngày mà cô sợ hãi cũng đã đến.

Một hôm trong lúc đang làm việc nhà thì bà của Thanh Thanh đột nhiên bị trượt ngã phải gọi cấp cứu, lúc cô nhận được tin liền cấp tốc chạy đến đó thì nghe được bác sĩ nói là tình trạng của bà không được khả quan lắm, hiện tại vẫn chưa thể tỉnh lại, cần theo dõi thêm.

Nghe bác sĩ thông báo xong thì tâm trạng Thanh Thanh càng trở nên suy sụp hơn, cô cảm thấy bất lực không biết phải làm gì khác ngoài cầu nguyện thật nhiều, mong các vị thần linh phù hộ cho bà của cô.

Tối đó, trong lúc Thanh Thanh đang ngủ cô cảm tưởng như linh hồn của mình được đưa đến một nơi khác vậy, cả cơ thể có cảm giác nhẹ tênh, chợt Thanh Thanh thấy hình ảnh người bà đang nằm trong bệnh viên của mình.

“Xin chào Thanh Thanh bạn có muốn kéo dài thêm thời gian cho người bà của mình không?’’

“Tất nhiên là có rồi, nhưng ngươi là ai?’’ Không gian xung quanh hoàn toàn không có bất cứ một sinh vật hay đồ đạc nào, chỉ có tiếng nói máy móc vang lên.

“Tôi là nhân viên của hệ thống tích lũy công đức, nơi có thể giúp kí chủ kéo dài thời gian sống cho người bà của cô.’’

“Điều kiện là gì?’’

“Rất đơn giản thôi, điều kí chủ phải làm đó là tích lũy công đức, những chuyện tốt kí chủ làm được sẽ góp phần kéo dài thêm thời gian cho người bà của cô. Tất nhiên thời gian kiếm về là có giới hạn.’’

Thanh Thanh trầm tư một hồi, nhìn lại người bà đang trong phòng bệnh với đống máy móc khắp người, bên cạnh là hình ảnh người ông tóc đã bạc phơ của mình. Cuối cùng ánh mắt Thanh Thanh chợt kiên định hơn, có lẽ cô đã có câu trả lời cho mình rồi.

“Vậy hành trình của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu từ giây phút này.’’