Xuyên Thành Tra Nam Thì Phải Làm Sao?

Chương 8: Nghi ngờ

Nàng cạn lời phất tay, để Giải Âm đi vào phòng tiêu hóa những dị năng cô vừa cướp được. Sau đó nàng dọn dẹp lôi 3 người chết ra ngoài.

Sau khi quay về thì nhìn thấy tô mì chưa kịp ăn đã nở banh, Phong Nhan lập tức cáu kỉnh muốn ném thêm vài cây trùy băng lên 3 người kia. Ngay cả nỗi lo sắp bị Giải Âm vượt mặt về sức mạnh cũng biến mất, vất vả nhiều ngày trôi qua như vậy nàng mới được ăn đồ chín 1 lần, không ngờ chưa kịp ăn đã bị vậy.

Rốt cuộc là Phong Nhan vẫn đi nấu lại lần nữa, lúc làm xong thì Giải Âm ra tới.

Phong Nhan ăn một miếng mì, sau đó nhìn cô hỏi: “Mỹ nhân, dị năng của cô đã lên cấp 2 trung kỳ rồi à?”

“Ừm.” Giải Âm cười ôn hòa với nàng: “Còn phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc mất rất lâu tôi mới biết dị năng của bản thân là gì.”

Phong Nhan nội thương, nếu nàng biết trước dị năng của Giải Âm hung hãn mà còn tăng nhanh như vậy thì tuyệt đối sẽ không để Giải Âm biết dị năng của bản thân là gì!

Nàng cười ha hả vài cái, tự cảm thấy bản thân vẫn nên tập trung ăn mì đi.

Phong Nhan không nói gì, Giải Âm đương nhiên cũng không chủ động mở miệng, không khí bỗng chốc im lặng. Nhưng không khiến người khác ngại ngùng, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người yên tĩnh ăn tối.

Cho đến khi ăn xong, Phong Nhan nói: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi dọn dẹp một chút. Ngày mai ăn sáng xong hẳn đi tiếp.”

Giải Âm không nói gì, đứng dậy thu dọn chén đũa với nàng.

Lúc rửa chén Phong Nhan trực tiếp làm dị năng băng thành nước, sau đó Giải Âm đi ra khỏi phòng bếp.

Lúc Phong Nhan định nói ngủ ngon với mỹ nhân thì thấy cô ấy nhìn thẳng mặt của nàng, hơi hoảng loạn trong lòng, Phong Nhan nhịn xuống cảm xúc muốn dùng tay đυ.ng mặt nạ, chớp mắt nghi hoặc nhìn Giải Âm.

Giải Âm hơi rủ mắt, giọng nói lành lạnh như suối hỏi: “Phong Nhan, dị năng của cậu chỉ là băng thôi à?”

Phong Nhan nuốt nước miếng, giả bộ bình tĩnh nói: “Đúng rồi, mỹ nhân đừng ghét bỏ dị năng của tôi ít còn đại chúng nha.”

Nghe thấy giọng của nàng không giống với người đó, Giải Âm nhỏ giọng bảo: “Tôi từng có một người bạn cũng là dị năng giả hệ băng.”

“Vậy hả?” Phong Nhan cười gượng một tiếng: “Trùng hợp ghê.”

“Có điều, bây giờ người đó là kẻ thù của tôi.” Giọng của Giải Âm vẫn rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh.

Đây là lần đầu tiên Giải Âm nói nhiều như vậy sau khi tỉnh lại, nhưng tình huống này không hề đẹp, giờ khác gì cô ấy đang hoài nghi thân phận của nàng đâu!!!

Phong Nhan chớp chớp mắt, oan ức nói: “Mỹ nhân, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không hại cô.”

Giải Âm hơi cong môi: “Tôi biết.”

Nếu cậu muốn gϊếŧ thì đã gϊếŧ ngay lúc tôi còn đang hôn mê.

Vậy tại sao cậu lại không muốn cho tôi biết rốt cuộc cậu là ai?

...........

Tuy không biết rằng tối hôm qua có làm Giải Âm bớt hoài nghi chưa, nhưng chỉ cần không cho Giải Âm nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì chắc sẽ không sao. Phong Nhan mệt lòng thở dài, đặt bữa sáng đã làm xong lên bàn ăn.

Giải Âm đã ngồi sẵn trên bàn ăn, bộ dạng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Phong Nhan nhịn không được muốn cười: “Tôi nói này mỹ nhân, cô không biết lái xe cũng không biết nấu ăn, sao cô sống sót được trước khi gặp tôi vậy?”

“...” Giải Âm không nghĩ tới đột nhiên nàng hỏi vậy, nhất thời trở nên im lặng.

Thực tế là lúc trước Giải Âm không biết làm những thứ Phong Nhan vừa nói, cũng không có dị năng, nhưng cũng có tác dụng trong đội ngũ của Hứa Trì. Cô chưa từng lén lười biếng, chưa bao giờ lén lút với người khác trong đội ngũ sau lưng Hứa Trì. Nhưng lại suýt nữa bị hủy hoại cả đời.

Một chút mờ mịt và hận ý xẹt qua đáy mắt, Giải Âm mấp máy môi, cuối cùng vẫn là không nói ra những chuyện lúc trước cô gặp phải.

“Được rồi, tôi không hỏi cô nữa.” Thấy Giải Âm nửa ngày chưa nói gì, Phong Nhan chớp mắt, nói: “Dựa vào vị trí hiện tại của chúng ta, nếu không dừng lại nhiều ở địa phương khác, hoặc không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì đại khái 1 tháng sau sẽ đến căn cứ trung tâm.”

Rốt cuộc bây giờ là mạt thế, chướng ngại trên đường có khá nhiều, còn hay gặp phải tang thi. Mặc dù Phong Nhan đã chọn tuyến đường tương đối an toàn trong số những tuyến đường do hệ thống cung cấp, nhưng thời gian cũng không thể nhanh hơn.

Giải Âm khẽ ừ một cái rồi sau đó im lặng.

Phong Nhan hơi bất đắc dĩ, ánh mắt nàng chuyển động, đột nhiên hỏi: “Mỹ nhân, cô muốn đến căn cứ trung tâm tìm người nhà hay là tìm bạn bè vậy?”

Nghe được hai chữ "người nhà" và "bạn bè" khiến Giải Âm siết chặt tay cầm đũa, cô ngước mắt nhìn Phong Nhan đang cười, cũng cong môi cười: “Người nhà của tôi đã thành tang thi lâu rồi, bạn bè cũng trở thành kẻ thù.”

Tuy rằng đã biết trước nhưng nhìn mỹ nhân mà bản thân chăm sóc nhiều ngày cười nói ra những lời đó, nàng hơi chua xót và đau lòng.

Có điều nghĩ đến thân phận bây giờ của bản thân là kẻ thù của Giải Âm, Phong Nhan cảm thấy nàng nên tự đau lòng chính mình thì hơn.

Đối diện với đôi mắt cười như không cười của Giải Âm, Phong Nhan nhỏ giọng nói xin lỗi, rồi sau đó bảo: “Tôi cũng không có người thân.”

Câu này là thực sự, bất luận là cha mẹ Hứa Trì trong cốt truyện đã chết sớm hay bản thân Phong Nhan ở thế giới cũ là đứa trẻ mồ côi.

Lúc nói ra câu đó, đôi mắt Phong Nhan ướt đẫm, rất giống một con mèo siêu đáng thương đang nhìn vào mình. Trong lòng Giải Âm nhẽ rung động, rồi lại không biết đó là cảm giác gì.