Xuyên Thành Tra Nam Thì Phải Làm Sao?

Chương 7: Ăn cướp

Ngoại trừ thanh niên này thì trong phòng còn hai người đàn ông khác nhìn rất hung hãn. Trong đó tên được gọi là anh cả nghe thấy chỉ có hai người trẻ tuổi, trong đó còn có một “nữ” thì híp híp mắt: “2 người mà dám ra ngoài một mình, chắc là có dị năng. Không thể quá coi thường.”

“Anh cả, anh là dị năng giả cấp 2, em với anh hai cũng là dị năng giả cấp 1, sợ gì 2 người trẻ tuổi?” Người này xoa xoa tay, liếc nhau với tên còn lại, nhếch miệng cười nói: “Anh cả, anh nói xem chúng ta nên động thủ vào lúc nào bây giờ?”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu ta, anh cả không nói gì, mà suy nghĩ, cuối cùng hắn cảm thấy chỉ có 2 người trẻ tuổi, trong đó còn có 1 nữ, cho dù có dị năng cũng không phải đối thủ của 3 người họ. Rốt cuộc bọn họ đã từng đả thương người khác đến mức vào tù, nếu không phải do mạt thế xuất hiện thì có lẽ bọn họ còn đang ngồi trong tù không ra được, chứ nói gì đến phụ nữ.

Mà mấy hôm trước bọn họ đi ngang qua cái làng nhỏ này thì thấy không có người, mấy căn phòng có sáng đèn còn lại là bẫy do bọn họ chế tạo, kết quả không nghĩ tới chờ vất vả gặp được 2 người thì họ lại tự đi tìm phòng trống để ở.

3 người họ nhìn lẫn nhau, hiển nhiên là quyết định động thủ ngay bây giờ.

Phong Nhan cũng không nghĩ tới nàng vừa mới bưng tô mì đặt lên bàn thì những người đó đã mất kiên nhẫn đi tìm 2 người họ. Nàng nghe thấy âm thanh đập cửa bên ngoài, tuy mặt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn hơi lo. Rốt cuộc dù cho nàng là dị năng giả cấp 3 nhưng nếu đối phương có quá nhiều người thì cũng không đối phó được, mà nếu thực sự đánh không lại thì không biết hệ thống có giúp được không nữa.

Yên lặng cổ vũ bản thân trong lòng, Phong Nhan ngưng tụ ra vài cây trùy băng trong tay rồi ném ra ngoài cửa. Đám người bên ngoài không hề nghĩ tới còn có chiêu thức như này, trùy băng như lưỡi dao sắt bén xuyên qua cửa đâm vào cơ thể 2 người trong số đó, tuy không tổn thương nghiêm trọng nhưng cũng rất khó chịu.

Nghe thấy tiếng gào thê thảm bên ngoài làm Phong Nhan chớp chớp mắt, hiển nhiên là do nàng không nghĩ rằng bản thân có thể đánh trúng ai đó. Giải Âm nhìn nàng chớp mắt vô tội thì hơi buồn cười, trong lòng lại không có chút cảm giác nguy hiểm nào.

Cánh cửa kia bị tên dị năng giả cấp 2 không bị thương trực tiếp phá nát, vốn dĩ tên đó định tức giận, nhưng còn chưa mở miệng đã nhìn thấy bộ dạng của Giải Âm quay đầu nhìn về phía cửa, hắn nuốt một ngụm nước miếng, không ngờ rằng vào thời mạt thế như này còn có phụ nữ xinh đẹp sạch sẽ và ngăn nắp như thế.

Ánh mắt của Giải Âm ngay lập tức lạnh nhạt đi, cách nhìn của tên đó như nhắc nhở cô nhớ đến việc suýt nữa đã bị bạn học chung làm những chuyện ghê tởm. Cảm xúc không bao giờ muốn nhớ đến chuyện đó rõ ràng nhất vào lúc này, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, 5-6 cây trùy băng đã bay về phía tên đàn ông kia.

Là Phong Nhan làm.

Trong số đó có 2 cái hướng về phía mắt của tên kia.

“A!” Tuy tránh né được đa số trùy băng nhưng còn có một cái không bị dây leo của hắn ngăn lại, cái trùy băng đó đâm thẳng tắp vào mắt hắn.

Hắn ta đau đến mức ngay lập tức quỳ xuống mặt đất, dây leo màu xanh lá giống như phát điên hướng đến tấn công hai người. Nhưng giây tiếp theo những sợi dây kia dần đi tan rã, biến mất không dấu vết, tên đàn ông kia còn định sử dụng dị năng, nhưng không ngờ không thể cảm giác được dù chỉ một chút dị năng.

Ngay sau đó hắn ta hoảng sợ nhìn một đống dây leo nẩy mầm từ tay Giải Âm, rồi những sợi dây leo thân quen kia đâm xuyên qua lòng ngực hắn.

Nhìn dị năng của tên này chắc đã đến cấp 2, không tưởng tượng được là dị năng của Giải Âm tàn bạo như vậy, cách đánh thì càng đơn giản thô bạo. Phong Nhan nhìn lén Giải Âm, vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét của cô còn chưa rút đi, đôi mắt trong sáng và xinh đẹp ban đầu cũng mang theo thái độ thù địch sâu sắc. Phong Nhan hơi sốc lập tức quay đầu đi, sau đó dùng tay sờ cái nửa mặt nạ bản thân đang đeo.

Mà hai tên dị năng giả do Phong Nhan làm bị thương lúc nãy định chạy trốn, nhưng chưa kịp nhấc bước chân đã bị Giải Âm dùng dây leo đâm xuyên qua cổ họng.

Phong Nhan: “...” Cứ có cảm giác bản thân sắp bị Giải Âm vượt mặt thì phải làm sao đây???

Nhận thấy tầm mắt hơi cứng ngắc của Phong Nhan đứng bên cạnh, Giải Âm kiềm chế thù hận trong mắt. Tuy sắc mặt vẫn còn lãnh đạm nhưng không có sát khí nữa, cô nhìn về phía Phong Nhan, khẽ nói: “Dị năng của hai tên vừa rồi là tốc độ và lực lượng. Nhưng hình như khi nãy tôi không kiểm soát được dị năng.”

Phong Nhan nhìn theo ánh mắt của cô, một tên thanh niên trong số đó đã biến thành bộ dạng như 40-50 tuổi.

Xem Giải Âm đang bình tĩnh như việc nhỏ, Phong Nhan mệt lòng mở miệng nói: “Cô tước đoạt 3 dị năng trong 1 lần như vậy, cơ thể có bị sao không?”

“Dị năng quá nhiều.” Giải Âm hơi nhíu mày, giọng điệu vô tội nói: “Chắc là tôi sắp đột phá cấp 2 trung kỳ.”

Phong Nhan: “...”