Trò Chơi Này Quá Thật Rồi!

Chương 2: Sở Quang của Hầm Trú Ẩn 404

Sở Quang, nam, 26 tuổi (tính theo tuổi mụ). Khi còn nhỏ cha mẹ ly hôn, từ nhỏ được ông nội nuôi lớn.

Năm thứ hai đại học, ông nội qua đời, anh chính thức trở thành kẻ không nơi nương tựa.

May mắn thay, anh sinh ra trong thời bình, vừa học vừa làm cũng đủ để hoàn thành chương trình học. Sau khi tốt nghiệp, Sở Quang tìm được một công việc bán hàng, nhờ làm việc xuất sắc nên nhanh chóng được sếp trọng dụng, không bao lâu đã được cất nhắc làm quản lý.

Quãng thời gian gian khổ nhất cũng vượt qua rồi. Ngay lúc Sở Quang nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể sống một cuộc đời bình lặng, thì số phận lại một lần nữa giở trò.

Và lần này, trò đùa của số phận nặng đô hơn hẳn.

Khoảng năm tháng trước.

Sở Quang vẫn còn nhớ rõ, lúc đó anh đang thương lượng một hợp đồng hai chục triệu với khách hàng. Sếp vì quá cao hứng nên trên bàn rượu làm vài ly rồi gục luôn tại chỗ.

Khi anh tỉnh lại, đã thấy mình nằm giữa một vùng hoang vu.

Nhưng đây không phải là vùng quê bình thường.

Anh đi hơn hai cây số mà không thấy bóng dáng ai, ngược lại suýt bị một con... chó hai đầu táp cho một phát.

Cũng nhờ cái con quái vật đó.

Cảm giác lạnh toát sau lưng khiến cơn say tan biến ngay lập tức, anh quay người bỏ chạy bán sống bán chết.

Có lẽ do cái đầu thứ hai quá nặng khiến con chó hai đầu chạy loạng choạng, đuổi theo được một đoạn rồi cũng chịu thua, chỉ tru lên vài tiếng rồi bỏ đi.

Không thấy nó đâu nữa, Sở Quang cũng không dám quay lại. Mà có muốn quay cũng chẳng biết phải đi hướng nào.

Lúc này anh mới phát hiện: ví tiền, điện thoại đều biến mất, quần áo cũng bị đổi thành một chiếc áo khoác xanh trời không rõ từ đâu ra.

Tìm thấy một vũng nước nhỏ, anh cúi xuống nhìn dưới ánh trăng.

Ô hô... Không chỉ quần áo bị đổi, ngay cả mặt mũi cũng thành người khác!

Không biết là tên điên nào bắt cóc anh, rồi chơi trò tráo mặt thả anh vào cái nơi hoang vu không một bóng người này.

Khi còn đang lang thang bơ vơ giữa cánh đồng hoang, Sở Quang thấy một làn khói mỏng bay lên từ phía xa, lập tức lao về phía đó, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: báo cảnh sát.

Giờ nhớ lại vẫn thấy rợn người.

Nếu hôm đó không phải là khu sinh sống của những người sống sót đàng hoàng, mà là bọn cướp máu lạnh, tộc ăn thịt người hay đám dị nhân khát máu gì đó... thì chắc giờ anh đã bị thả vào nồi lẩu, ninh mềm đến cả đế giày rồi.

Sau khi tiếp xúc với những người sống sót tại nơi đó, Sở Quang dần hiểu ra—nơi này không phải Trung Hoa, thậm chí còn không phải là trái đất mà anh từng biết!

Trong thế giới song song này, một cuộc chiến tranh cách đây 200 năm đã tàn phá toàn bộ nền văn minh nhân loại, để lại một vùng đất hoang tàn cùng những kẻ sống sót vật vờ giữa tro tàn của thế giới cũ.

Hiện tại là năm 2340.

Cũng chính là năm thứ 211 của Kỷ Nguyên Vùng đất hoang, tính từ khi nền văn minh loài người chính thức sụp đổ vào đầu năm 2129!

Choáng váng.

Sững sờ.

Sợ hãi đến mức không nói nên lời.

May mà khả năng thích nghi của Sở Quang không tệ, sau khi vượt qua cú sốc ban đầu, anh dần học cách sống sót trong thế giới này.

Trải qua năm tháng vật lộn giữa hoang mạc, ngày nào cũng phải lo bữa nay không biết có bữa sau, vừa phải đối phó với sinh vật biến dị, vừa phải đề phòng những kẻ có ý đồ xấu.

Khi anh dần tuyệt vọng, nghĩ rằng đời mình sẽ chôn vùi nơi đây—một bước ngoặt lại bất ngờ xảy ra.

Vài giờ trước, trong một viện điều dưỡng đổ nát, Sở Quang phát hiện ra lối vào của Hầm trú ẩn số 404.

Chính xác mà nói, không phải anh tìm thấy nó, mà là nơi đó tự tìm đến anh.

Một giọng nói vang lên trong đầu, dẫn dắt anh lần theo dấu vết cho đến khi tới nơi.

Và lúc đến gần khu tàn tích ấy, anh ngỡ ngàng phát hiện—nơi này chính là chỗ anh tỉnh lại lần đầu tiên khi tới thế giới này!

Nếu ngày đó anh không chạy loạn, hoặc trời sáng hơn chút nữa, có lẽ anh đã sớm tìm thấy nơi này rồi!

Dù sao thì... “gói buff hậu đậu” đến muộn còn hơn không đến.

Và rồi, một công việc hoàn toàn mới được trao tận tay anh.

Hầm trú ẩn này như thể sinh ra để dành cho Sở Quang, đã chờ anh từ rất lâu rồi.

Kể từ khoảnh khắc anh bước qua cánh cửa đó, thân phận anh đã thay đổi.

Từ một kẻ lang thang bới rác, trở thành người quản lý duy nhất của Hầm trú ẩn số 404.

Và công việc của anh chỉ có một nhiệm vụ duy nhất:

Dùng Internet của Trái Đất để dẫn dụ—hay nói đúng hơn là lừa khéo một nhóm sinh vật được gọi là “người chơi”, đến thế giới này làm việc cho anh!

Vâng, công nghệ hắc ám trong hầm trú ẩn này không chỉ có thể kết nối với internet ở thế giới song song, mà còn có một trang web chính thức cực kỳ nghiêm túc!

Người chơi khi đăng ký sẽ được hệ thống gán cho một mã định danh và tự động ghi danh vào Danh sách cư dân Hầm trú ẩn.

Với tư cách là quản lý, Sở Quang có thể chọn mã số cụ thể để cấp quyền truy cập.

Sau đó, hệ thống sẽ gửi mũ chơi game đến tay người chơi thông qua một phương thức "kỳ diệu nào đó". Người chơi chỉ cần đội mũ lên là có thể kết nối với buồng dưỡng trong hầm, tỉnh lại trong thân xác bản sao nhân bản.

Rất tiện lợi.

Cũng cực kỳ nhân đạo.

Mặc dù “nghỉ chơi” cũng không bị phạt gì, nhưng phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ thì... ngon đến mức không ai muốn bỏ qua.

Ví dụ như chiếc áo giáp chống đạn mà anh vừa nhận được.

Sống sót trong thế giới hoang tàn suốt năm tháng qua, anh hiểu rõ giá trị của mấy món giữ mạng này lớn cỡ nào.

Ngoài ra, điểm thưởng từ nhiệm vụ còn dùng để đổi các phần thưởng trong mục Trợ cấp quản lý.

Trong đó, có một món gọi là Hộp mù:

Hộp sơ cấp: 1 điểm thưởng

Hộp trung cấp: 10 điểm

Hộp cao cấp: 100 điểm

Theo mô tả từ hệ thống quản lý, vật phẩm từ hộp mù có thể ngẫu nhiên cả về loại và số lượng, nhưng tuyệt đối không có chuyện “cảm ơn quý khách đã tham gia”!

Cấp hộp càng cao, phần thưởng tối thiểu càng chất:

Hộp sơ cấp: tối thiểu có thực phẩm

Hộp trung cấp: đảm bảo có thuốc men

Hộp cao cấp: chắc chắn có vũ khí

Còn việc hộp sơ cấp có thể ra đồ của hộp cao cấp không thì không thấy đề cập, nhưng chắc nếu có cũng là xác suất âm.

Ngay lúc Sở Quang đang đắn đo xem nên tiêu 5 điểm đó để mở 5 hộp sơ cấp, hay tích đến 100 để chơi một quả "nổ súng", thì cái "thùng rác biết nói" ở góc phòng lại cất giọng:

“Thưa ngài, nhiệm vụ mới đã được cập nhật vào Nhật ký Quản lý rồi ạ. Mong ngài kiểm tra kịp thời.”

“Biết rồi biết rồi.” Sở Quang nhíu mày đáp, giọng rõ chán chường.

Mẹ kiếp, rốt cuộc ai mới là chủ ai đây?!

Lườm cái “thùng rác” ở góc phòng một cái, anh tạm gác lại chuyện mở hộp mù, rồi thầm niệm trong lòng: hệ thống quản lý.

Rất nhanh, một giao diện màn hình trong suốt màu xanh lam xuất hiện trước mắt anh, lơ lửng ngay trên võng mạc.

— Nhật ký Quản lý —

【Nhiệm vụ: Điều kiện kích hoạt Hầm trú ẩn số 404 đã được đáp ứng, lô "sinh vật được thu nhận" đầu tiên đã xác nhận gửi đến, yêu cầu: đảm bảo ít nhất một người chơi đăng nhập vào game.】

Loại: Nhiệm vụ chính

Phần thưởng: Thiết bị chiết xuất vật chất hoạt tính

【Nhiệm vụ: Chuẩn bị một máy phát điện công suất trên 10kw】

Loại: Nhiệm vụ phụ

Phần thưởng: +100 điểm thưởng

“Trời má!”

100 điểm thưởng luôn á?!

Mắt Sở Quang như sáng rực lên sau khi đọc xong hai dòng nhiệm vụ mới cập nhật.

Nhưng điều khiến anh để tâm hơn cả là phần thưởng của nhiệm vụ chính.

"Thiết bị chiết xuất vật chất hoạt tính... cái thứ đó dùng để làm gì?"

Tiểu Thất trả lời đều đều:

"Vật chất hoạt tính là nguyên liệu tạo nên cơ thể nhân bản. Còn cách sử dụng cụ thể thì... chắc có hướng dẫn sử dụng đi kèm đấy."

Là AI trợ lý, thật ra lượng thông tin mà Tiểu Thất biết cũng không nhiều.

Hiện tại, quyền hạn của Sở Quang mới chỉ giới hạn ở tầng B1 của hầm trú ẩn, các tầng còn lại cần được mở khóa thông qua chuỗi nhiệm vụ chính.

Tiện nói thêm: nếu cố tình phá hỏng tường hoặc cấu trúc hầm trú để đột nhập trái phép vào các tầng khác, hệ thống sẽ lập tức ngắt điện, ngắt hệ thống lọc không khí... nói ngắn gọn là chết toi.

Ngay từ lúc mới đặt chân vào hầm trú ẩn, hệ thống đã nạp sẵn vào đầu anh mấy quy tắc kiểu đó.

Dù không có cảnh báo, Sở Quang cũng chẳng dám “đập nhà” làm liều.

Đùa à?

Phá chỗ này xong rồi ở đâu?

Chưa kể, cái hầm này được thiết kế để chịu đòn đánh hạt nhân, đâu phải cứ muốn phá là phá?

"Rồi rồi, hiểu sơ sơ rồi."

Nói cách khác, vật chất hoạt tính chính là kiểu “đồng xu hồi sinh” mà người chơi cần để tái tạo cơ thể nhân bản mỗi khi bị mất mạng.

Hiện tại tầng B1 đang có sẵn 100 buồng dưỡng, đều ở trạng thái chờ kích hoạt. Rất có thể trong mỗi buồng đã được nạp sẵn 1 đơn vị vật chất hoạt tính, vừa đủ cho lần triệu hồi đầu tiên.

Dựa vào quy tắc “mỗi buồng một người”, hiện tại Sở Quang có thể triệu hồi tối đa 100 người chơi, đưa vào thế giới này dưới dạng bản sao sinh học.

Tất nhiên, Sở Quang thừa biết... mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Trước tiên, trang chủ "Vùng đất hoang OL" hiện tại không hề có lượt truy cập.

Đa số người khi nghe cụm “game thực tế ảo nhập vai chân thực 100%” sẽ nghĩ:

“Xạo quá!”

“Cái này lừa đảo chứ gì?”

“Treo đầu dê bán thịt chó!”

Bởi vì... thực tế làm gì có công nghệ nào như thế. Ngay cả mấy kênh YouTube bốc phét cũng chưa dám xạo đến mức này.

Tiếp theo, dù đã có 11 người đặt chỗ, thì chuyện họ có đăng nhập thật không vẫn là ẩn số.

Quyền chủ động vào game hay rời game đều nằm trong tay người chơi.

Còn quyền hạn của anh chỉ giới hạn ở mấy chức năng như:

"Đá khỏi game"

"Khóa quyền truy cập"

"Thu hồi tư cách tham gia"

Chứ không thể nào ép họ đội mũ, ép họ lên game làm việc cho anh được.

Vì thế, người nhận được quyền chơi đầu tiên – tức những người chơi "thử nghiệm đời đầu" – phải được lựa chọn cực kỳ kỹ lưỡng.

Ít còn hơn loạn.

Nếu chọn bừa, thì chẳng khác nào tự rước rắc rối về mình.

Và quan trọng nhất:

Điều kiện sống ở Vùng đất hoang cực kỳ khắc nghiệt.

Cái thế giới này không phải cứ đông là tốt.

Thêm một người tức là thêm một cái miệng ăn.

Giờ anh nghèo rớt mồng tơi, bản thân còn lo không xong, lấy gì nuôi thêm 100 người?

Dù có đủ điều kiện mở hết 100 buồng dưỡng, thì cũng chẳng khác gì dâng mạng cho bọn dị chủng hoặc lũ cướp hoang.

Tuyệt đối không có lợi gì.

Sở Quang quay lại trước máy tính, ngồi xuống ghế, trầm ngâm hồi lâu, rồi dần dần hình thành một kế hoạch rõ ràng trong đầu.

Anh đăng nhập lại tài khoản QQ, mở nhóm “CLB Ngưu Mã”, lôi nhóm trưởng và ba quản trị viên kéo vào một group nhỏ.

Sau đó gõ mấy dòng:

【Gửi mã số mà trang web hiện khi mấy anh đặt chỗ game cho tôi nhé.】

【Suất thử nghiệm đời đầu chỉ có 4 thôi, không cho người ngoài. Tôi đang cố xin công ty gửi thẳng mũ game kèm quyền truy cập cho tụi anh.】

Toàn là mấy ông bạn hay chơi PUBG cùng hồi xưa, giúp đỡ nhau chút cũng chẳng có gì kỳ.

Chủ yếu là... giờ Sở Quang chẳng còn ai để nhờ vả ngoài đám bạn online chưa từng gặp mặt, nhưng ít nhất cũng có chút “tình nghĩa mạng”.

Họ hàng?

Từ sau khi anh mất, cả mấy năm rồi không liên lạc. Cảnh sát mà không thông báo thì chắc họ còn chẳng biết anh đã “bay màu”.

Chủ nhà?

Giờ chắc đang phát rồ đi khắp nơi tìm người đòi tiền trọ.

Bạn học?

Ra trường cái là mất liên lạc, nhóm lớp giờ chắc cũng chẳng còn ai nhớ tới anh.

Đồng nghiệp?

Haha.

Từ sau “sự cố”, chắc ai nấy đều thấy xui xẻo mà block anh từ lâu rồi.

Sở Quang đoán chắc là mấy người đó thấy xui xẻo, nên đã âm thầm xóa anh khỏi danh bạ.

Nhưng cho dù chưa bị xoá, anh cũng chẳng đời nào gửi tin nhắn.

Dù sao... mình đã “gục” ngay trên bàn nhậu.

Người chết mà còn nhắn tin cho người sống?

Nghĩ thôi cũng thấy lạnh gáy rồi.

So với mấy người từng quen ở đời thật, đám bạn mạng não hài hước này mới là lựa chọn tốt nhất.

Bọn họ không quen biết anh ngoài đời, anh có mất tích 5 tháng cũng chẳng ai suy nghĩ nhiều.

Bạch Câu Quá Tức: 【Đại ca đỉnh thật đấy!】

Cuồng Phong Cấp 8: 【Đỉnh của chóp luôn!】

Ngày Dài Rộng: 【666!】

Dậy Đêm Hơn Chục Lần: 【Chuẩn bài! Chờ đội mũ chơi game đây! (icon troll)】

Sở Quang tiếp tục gõ:

【Nhưng tôi phải nói trước một chuyện: thiết bị chỉ coi như cho mượn, đừng làm mất hay tháo ra vọc linh tinh, tôi còn phải báo cáo lại với công ty đấy.】

【Ngoài ra, thiết bị sẽ gắn với thông tin người dùng, về nguyên tắc, mỗi thiết bị chỉ đăng ký được một tài khoản, và chỉ một người sử dụng được.】

Dù là "căn dặn", thật ra anh cũng chả lo họ không nghe lời.

Theo lời hệ thống, mũ chơi game sẽ nhận diện danh tính, người không trùng khớp thì không dùng được.

Còn chuyện thiết bị hư hỏng?

Ai thèm quan tâm.

Hệ thống đã lo được chuyện vận chuyển xuyên thế giới, thì mấy cái kiểu như bảo hành hậu mãi chắc cũng có luôn.

Không phải việc của anh.

Ngày Dài Rộng: 【Có tốn phí không đấy?】

Sở Quang: 【Giai đoạn thử nghiệm đời đầu miễn phí. Nhưng mà... do kinh phí hạn hẹp, nên cũng không có lương đâu nha.】

Ngày Dài Rộng: 【6666, gửi mã cho ông luôn, ship cho tui một cái.】

Bạch Câu Quá Tức: 【Quá gắt! Gửi tui một bộ luôn! Nếu đúng như ông nói là game nhập vai thực tế ảo 100%, tui livestream... đứng ngược ỉa!】

Cuồng Phong Cấp 8: 【Tui cũng đăng ký ủng hộ!】

Dậy Đêm Hơn Chục Lần: 【(icon troll bật cười)】

Bốn ông anh này rõ ràng không tin lời Sở Quang nói, càng không tin cái gọi là "game thực tế ảo nhập vai 100%".

Nhưng họ vẫn gửi mã với tinh thần "chơi theo kèo vui là chính".

Dù sao cũng chỉ là mã số tạo bởi web, đâu phải số tài khoản hay mật khẩu ngân hàng.

Hơn nữa, ai mà không tò mò muốn biết cái gã đang "diễn cực sâu" này đang bày trò gì?

Nhận mã xong, Sở Quang không chần chừ, lập tức mở hệ thống quản lý, vào mục “Danh sách cư dân hầm trú ẩn”, tích chọn “Cấp quyền truy cập trò chơi” cho bốn mã số kia.

Việc tổng hợp và tạo cơ thể nhân bản mất 3 ngày.

Trong khoảng thời gian đó, hệ thống sẽ tự dùng phương pháp nào đó gửi mũ chơi game đến tay người chơi—thậm chí không cần điền địa chỉ nhận hàng.

Về việc hệ thống vận chuyển kiểu gì, có gây xôn xao xã hội hiện đại hay không, có bị quy thành “hoạt động bất hợp pháp” hay không...

Sở Quang không thèm để tâm.

Ngược lại, anh còn hy vọng nhiều người biết đến trang web càng tốt—gây sốt luôn thì càng tuyệt.

Càng nổi, anh càng dễ chọn người chơi phù hợp.

"Thưa ngài, trang chủ của chúng ta có 11 người đặt chỗ rồi mà, sao ngài chỉ gửi 4 suất vậy?"

Có vẻ như để ý thấy mấy buồng dưỡng bên phòng bên đang khởi động, Tiểu Thất tỏ ra khó hiểu.

"Vì... giờ chưa cần nhiều như vậy."

Tắt danh sách cư dân, Sở Quang chuyển sang mục “Trợ cấp quản lý”, đem toàn bộ 5 điểm thưởng đổi lấy 5 hộp mù cấp thấp.

Tích điểm chờ mở hộp cao cấp là vô nghĩa.

Dù gì nhiệm vụ thứ hai cũng tặng thẳng 100 điểm, thiếu gì.

Trên màn hình toàn tức hiện lên ánh sáng nhấp nháy, tường phòng bên khẽ rung, cửa kim loại của “khe xuất hàng” bật mở.

Nhìn phần thưởng vừa xuất hiện trên bệ truyền, Sở Quang ngẩn người.

"...Đây là... hộp mù á?"

Tiểu Thất: “Chắc là vậy...”

Sở Quang thở ra một hơi, lẩm bẩm:

“Tưởng ít nhất cũng được cho vào hộp chứ.”

Tiểu Thất lại lên tiếng:

“Có lẽ ‘hộp mù’ chỉ là tên gọi thôi?”

Nhưng nếu không có hộp thì gọi gì là ‘hộp mù’?

Sao không gọi thẳng là ‘rút thưởng’ cho xong chuyện?

Nhìn chằm chằm vào phần thưởng, Sở Quang im lặng mất một lúc lâu.

“Lý thuyết thì tôi hiểu cả…”

“…nhưng tại sao tôi đổi 5 hộp mà lại chỉ có 4 món???”