Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 18: Lẻn Vào

Đêm đó Ý Hiên không thể ngồi yên chờ Layla gặp nguy hiểm. Cậu quyết định lẻn vào nhà tù để gặp cô bé, hy vọng tìm được cách cứu cô.

Cậu lén lút rời khỏi phòng mình, tránh sự chú ý của những người hầu và lính gác. Cậu biết rằng việc này rất nguy hiểm, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cậu men theo những hành lang tối tăm, cẩn thận không để lại dấu vết.

Khi đến gần khu nhà tù, cậu dừng lại, lắng nghe tiếng bước chân của lính gác. Cậu biết rằng việc lẻn vào nhà tù không dễ dàng nhưng cậu đã từng nhị vương tử cho nên hiểu rõ cấu trúc của cung điện. Ý Hiên chờ đợi một cơ hội và khi một lính gác rời khỏi vị trí để đi tuần, cậu nhanh chóng lẻn vào.

Ý Hiên men theo những bức tường đá lạnh lẽo, cố gắng không gây ra tiếng động. Cậu biết rằng Layla đang bị giam giữ ở đâu đó trong khu vực này, nhưng không biết chính xác vị trí. Cậu dò tìm từng phòng, lắng nghe âm thanh nhỏ nhất.

Trong bóng tối của nhà tù, Ý Hiên nằm im lặng lắng nghe tiếng động xung quanh. Tiếng bước chân và tiếng lính gác di chuyển, tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra và đóng lại, tất cả hòa lẫn vào nhau tạo nên một âm thanh u ám. Bỗng dưng, Ý Hiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ phòng giam bên cạnh. Đó là giọng của hoành huynh.

Cậu cảm thấy tò mò và lo lắng, không hiểu vì sao Arthur lại ở đây vào lúc này. Ý Hiên quyết định lén lút tiến lại gần để xem chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, ngay khi cậu chuẩn bị bước tới, cánh cửa sắt phòng giam bên cạnh mở ra. Arthur bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị và quyết đoán.

Ý Hiên nhanh chóng nấp mình vào góc khuất, cố gắng không gây ra tiếng động. Arthur đi qua mà không nhận ra sự hiện diện của cậu, bước đi với dáng vẻ uy nghiêm rời khỏi. Khi Arthur đã đi xa, Ý Hiên nhẹ nhàng tiến lại gần phòng giam bên cạnh.

Cậu lặng lẽ nhìn vào bên trong, cố gắng không để bị phát hiện. Trong ánh sáng mờ nhạt, cậu thấy Layla ngồi một mình trong đó, đôi mắt cô bé đầy lo lắng và sợ hãi.

“Layla.”

Ý Hiên gọi nhỏ, cố gắng thu hút sự chú ý của cô bé mà không gây tiếng động lớn.

Layla ngẩng lên, nhìn thấy Ý Hiên qua song sắt. Ánh mắt cô bé sáng lên một chút, nhưng vẫn còn nhiều nỗi lo sợ.

“Ý Hiên! Anh ổn chứ? Vết thương sao rồi, em đã rất lo cho anh.” Layla thì thầm, giọng run rẩy.

“Anh ổn, Layla. Nhưng chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây,” Ý Hiên nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Không anh về đi, không cần cứu em đâu dù sao ngày mai em cũng sẽ ra khỏi đây thôi.”

“Ra khỏi đây? Ý em là sao?”

“Em sẽ kết hôn với Hầu tước và sẽ được miễn án tử.”

Ý Hiên lặng đi vài giây. Cậu không thể tin nổi điều Layla vừa nói. Cô bé chỉ mới 12 tuổi, không thể nào chịu đựng được một cuộc hôn nhân ép buộc như vậy.

“Không thể nào, Layla.”

“Nhưng em không có lựa chọn nào khác, Ý Hiên. Nếu không, em sẽ bị xử tử. Em không muốn chết,” Layla nói, giọng nhỏ dần, nước mắt lại lăn dài trên má.”

Ý Hiên cảm thấy đau lòng khi nghe thấy điều này.

“Anh sẽ không để em gặp nguy hiểm, Layla. Anh sẽ tìm cách cứu em ra ngoài. Anh…”

“Gan quá nhỉ?”

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện.

Ý Hiên giật mình quay lại, thấy Arthur đứng đó, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng như lưỡi kiếm. Layla cũng hoảng hốt, lùi lại một bước, ánh mắt đầy sợ hãi.

“Hoàng Thái Tử…” Ý Hiên lắp bắp, không biết phải nói gì.

“Ngươi nghĩ mình có thể làm gì ở đây?”

Arthur hỏi, giọng điệu đầy khinh miệt.

“Lần đầu tiên ta thấy được một kẻ gan dạ mà ngu ngốc như ngươi đấy, đúng là không thể không để mắt tới được.”

Arthur bước đến gần, ánh mắt sắc bén như dao. Trước khi Ý Hiên kịp phản ứng, Arthur đã túm lấy cậu, vác lên vai và rời khỏi ngục giam tiến về cung điện.

Ý Hiên cực kỳ hoang mang, không biết Arthur sẽ đưa mình đi đâu. Những bước chân mạnh mẽ của Arthur vang lên trong hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập của Ý Hiên. Cậu lo lắng và bất an, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Gan quá nhỉ?”

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của Ý Hiên và Layla. Arthur bước đến gần, ánh mắt sắc bén như dao. Trước khi Ý Hiên kịp phản ứng, Arthur đã túm lấy cậu, vác lên vai và rời khỏi ngục giam tiến về cung điện.

Ý Hiên cực kỳ hoang mang, không biết Arthur sẽ đưa mình đi đâu. Những bước chân mạnh mẽ của Arthur vang lên trong hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập của Ý Hiên. Cậu lo lắng và bất an, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Khi Arthur mở cửa và vác cậu vào một căn phòng, Ý Hiên sửng sốt nhận ra đó chính là phòng của Hoàng Thái Tử.

Anh quăng Ý Hiên xuống giường một cách thô bạo.

Ý Hiên sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước khi cậu kịp hỏi, Arthur đè cậu xuống giường, ánh mắt lạnh lùng và đầy uy quyền.

“Ngươi tưởng mình có thể làm gì tùy thích trong đế quốc này mà không bị trừng phạt sao?” Arthur nói, giọng đầy đe dọa.

“Ta đã nói rất rõ ràng, ngươi không có quyền can thiệp vào việc của ta. Nếu tái phạm thì ta sẽ không tha cho ngươi.”