Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 16: Bị Thương

Sau một khắc do dự thì cậu chạy lại chỗ Arthur. Ít nhất thì anh cũng không gϊếŧ cậu và Layla ngay lập tức như bọn cách mạng.

Phi thuyền rung lắc dữ dội khi kỵ sĩ hoàng gia và quân cách mạng giao chiến. Những tiếng hét vang lên, tiếng đạn bắn và kim loại va chạm vang vọng khắp hành lang. Arthur dẫn đầu đoàn kỵ sĩ uy nghiêm và kiên quyết, ánh mắt của anh không hề lay chuyển.

Những kỵ sĩ hoàng gia lao lên, đối đầu với quân cách mạng trở thành một trận chiến quyết liệt. Ý Hiên và Layla nấp sau một góc khuất, lo lắng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

“Cố gắng giữ bình tĩnh, Layla. Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Ý Hiên thì thầm, cố gắng trấn an cô bé.

Khi cuộc chiến đang diễn ra căng thẳng, một tên quân cách mạng đã bị đánh gục nằm dưới đất bỗng dưng tỉnh dậy. Hắn nhanh chóng nhặt một khẩu súng bị rơi gần đó, mắt lóe lên vẻ nguy hiểm. Không ai trong đám kỵ sĩ để ý đến hắn và hắn nhắm thẳng vào Arthur, chuẩn bị bóp cò.

Ý Hiên đứng gần đó nhận ra mối nguy hiểm.Trong tích tắc, Ý Hiên đã lao tới dùng hết sức đẩy Arthur ra khỏi tầm ngắm. Viên đạn xuyên qua vai cậu khiến máu chảy ướt cả một mảng, Ý Hiên ngã xuống, cơn đau nhói như xé tan cả cơ thể.

“Khôngggg!” Layla hét lên, chạy đến bên Ý Hiên.

Arthur quay lại, ánh mắt chứa đầy sự sửng sốt. Hắn không tài nào hiểu nổi vì sao tên người hầu này lại liều mạng cứu mình.

Cơn đau buốt nhói lan tỏa khắp cơ thể Ý Hiên, cậu ngã gục xuống đất, máu từ vết thương nhanh chóng thấm ướt áo.

"Ngươi... tại sao?" Arthur lẩm bẩm nhưng Ý Hiên đã ngất đi, không còn nghe thấy gì nữa.

Arthur nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh cho kỵ sĩ đàn áp quân cách mạng. Với sự quyết đoán và chiến thuật sắc bén, Arthur và kỵ sĩ nhanh chóng đẩy lùi và tiêu diệt hết quân cách mạng. Phi thuyền trở nên yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại những thi thể và vết tích của trận chiến vừa mới xảy ra.

Arthur ra lệnh đưa Ý Hiên và Layla trở về cung điện. Ý Hiên được chăm sóc y tế cẩn thận, còn Layla được bảo vệ chặt chẽ để về lấy lời khai.

Một tuần sau, Ý Hiên tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Cậu nhìn quanh cảm thấy mọi thứ đều lạ lẫm. Cánh cửa phòng mở ra, một người hầu bước vào và ngạc nhiên khi thấy cậu đã tỉnh.

“Trời ơi, cậu đã tỉnh rồi sao!” Người hầu tròn mắt kinh ngạc, vội vàng chạy ra ngoài để báo tin.

Ý Hiên cố gắng ngồi dậy, nhưng cảm thấy đau đớn ở ngực. Cậu nhớ lại cảnh tượng mình lao tới đỡ đạn cho Arthur, rồi sau đó ngất đi.

Chẳng mấy chốc, Arthur bước vào phòng.

Gương mặt anh không biểu một chút cảm xúc nào, giọng nói của anh lạnh lùng vang lên cắt ngang không khí tĩnh lặng.

“Tại sao lúc đó ngươi lại cứu ta?”

Ý Hiên nhìn Arthur thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt anh. Cậu hiểu rằng việc cứu Hoàng Huynh khiến anh nghĩ cậu còn động cơ nào khác.

Dù sao cậu cũng đang cải trang thành người khác, nghi ngờ cậu cũng không có gì lạ.

“Chỉ là…thần không thể thấy chết không cứu mà thôi.”

Arthur không phản ứng ngay lập tức, ánh mắt vẫn sắc bén.

“ Đừng nghĩ rằng việc cứu được ta sẽ khiến ngươi nhận được bất kỳ đặc ân nào từ ta.”

Sau đó, Arthur quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại Ý Hiên nằm đó.

Tiếng bước chân Arthur dần xa, để lại Ý Hiên trong căn phòng tĩnh lặng suy nghĩ miên man.

Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cậu: Layla.

Cô bé đang ở đâu? Có an toàn không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cậu.

Mặc dù cơ thể rã rời, vết thương vẫn nhức nhối, nhưng Ý Hiên không thể nào yên lòng khi chưa biết tin tức về Layla. Nên cậu quyết định đến gặp hoàng huynh để hỏi.

Vất vả lắm cậu mới ngồi dậy được nhưng cơn đau thắt ở ngực như ngàn mũi kim đâm khiến mặt cậu tái đi.

Ý Hiên bước ra ngoài hành lang, tìm thấy một người hầu và yêu cầu được gặp Hoàng Thái Tử. Người hầu nhìn cậu một cách nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng dẫn cậu đến gặp Arthur.

Arthur đang ở trong phòng làm việc, ánh mắt lạnh lùng khi thấy Ý Hiên bước vào.

“Ngươi muốn nói gì?” Arthur hỏi, giọng vẫn không thân thiện.

“Thưa điện hạ, tôi muốn hỏi về tiểu thư Layla.” Ý Hiên hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Arthur im lặng nhìn cậu.

“Dạ, thưa điện hạ. Mặc dù cô bé hiện tại cũng là tội phạm, nhưng cô bé chỉ mới 12 tuổi và chắc chắn không liên quan gì đến những những gì mà bá tước đã làm.”

Arthur tiến lại gần Ý Hiên, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng. Đột nhiên, anh rút kiếm và chĩa thẳng vào Ý Hiên, mũi kiếm chỉ cách cậu vài centimet.

“Ta đã nói rất rõ ràng cho dù có liên quan hay không thì đứa trẻ đó cũng mang tội phản quốc. Đừng nghĩ rằng, ta không nhốt ngươi vào tù thì ngươi có thể làm gì tùy thích. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi tái phạm đừng trách ta không nương tay.”

Ý Hiên cảm thấy mũi kiếm rung nhẹ trước ngực mình, hơi thở như bị kìm lại.