Tra Công Muốn Tôi Gương Vỡ Lại Lành

Chương 3: Gặp lại bạn cũ

Hạ Kinh Thương là ai mà Thời Ca có thể muốn gặp là gặp. Khi cậu đến công ty xin gặp hắn liền bị lễ tân chặn lại. Hỏi cậu có hẹn không, rồi nhấc điện thoại ra điện cho bên trên.

Sau khi xác nhận thì Lễ tân bảo với cậu rằng Hạ Kinh Thương không có ở trên văn phòng, sẽ liên hệ lại với cậu sau khi trở về.

Cậu không tin, muốn lên phòng chờ, liền bị bảo vệ giữ lại, không cho vào. Cậu liền ngồi canh ở đại sảnh đến khi trời tối.

Rốt cuộc cũng chờ được người. Vừa thấy người từ thang máy đi ra, Thời Ca liền vẫy tay, thu hút sự chú ý của hắn.

"Hạ tổng, Hạ tổng, là em, em có chuyện muốn nói với ngài". Thời Ca chạy về phía Hạ Kinh Thương, nhưng bị bảo vệ giữ lại, bắt duy trì khoảng cách nhất định.

Rốt cuộc, không muốn ồn ào, nên Hạ Kinh Thương đành cho Thời Ca vào xe nói chuyện.

"Chuyện đó Hạ tổng, chuyện hôm qua, không phải ngài đã đồng ý em rồi sao, sao sáng nay lại. Chuyện hợp đồng quảng cáo của em ấy, em không biết đã làm gì khiến ngài không vui, em rất xin lỗi ngài". Thời Ca bẽn lẽn nói.

"Tôi đồng ý với cậu cái gì chứ. Cậu nhận được thông báo của công ty rồi à?, Đây là một bài học nhỏ tôi giành cho cậu đấy, đừng tiếp cận người không nên tiếp cận". Hạ Kinh Thương lạnh lùng nói.

Đúng là hôm qua Hạ Kinh Thương không có hứa cái gì với cậu thật, là cậu tự nguyện thôi được không: "Nhưng mà Hạ tổng, chuyện đó, không phải anh cũng cảm thấy thoải mái sao".

"Cậu còn dám nhắc, cuộc đời tôi ghét nhất là loại đê tiện như cậu, vì tiền mà bán cả cơ thể của mình".

Bây giờ Thời Ca đã hiểu Hạ Kinh Thương ngon như vậy mà tại sao trong giới không ai dám tiếp cận hắn rồi. Quá máu lạnh vô tình đi, bây giờ cậu chỉ muốn xin lại mấy cái hợp đồng quảng cáo nhỏ của cậu thôi có được không.

Thời Ca khóc không ra nước mắt tiếp tục cầu xin, muốn hắn trả lại mấy cái lại hợp đồng trước đó. Nhưng rồi, cậu bị hắn lạnh lùng đá xuống xe.

Haizzz, thở dài, vậy là tháng này coi như xong, đi tong thu nhập tháng này của cậu. Nhìn số dư trong ví, Thời Ca cắn răng, bắt một chuyến xe trở về phòng thuê.

Căn phòng này khá nhỏ nhưng cũng khá đầy đủ. Đi vào liền sẽ là gian bếp, đến nhà vệ sinh, rồi đến chiếc giường đơn của cậu. Dù hơi trật trội nhưng trông cũng khá ấm cúng, đây là tổ nhỏ của cậu.

Thời Ca mệt mỏi lăn đùng ra chiếc giường của mình. Toang rồi, sắp hết tiền thật rồi.

Đang hoang mang thì điện thoại Thời Ca bỗng hiện liên tin nhắn.

"Còn nhớ anh không, bé Thời. Em bỏ anh lại, đi lâu quá. Tối nay 8h gặp nhau tại Agre Hotel, anh có thể cho em những thứ em cần". Cuối dòng tin ghi Hạ Khương.

Là tên điên Hạ Khương. Năm nhất đại học, không biết Thời Ca đã chọc gì hắn, mà hắn đã bắt nạt cậu suốt 2 năm đại học. Không những vậy, hắn còn cho phép người khác bắt nạt cậu, khiến cậu chỉ có thể dính lấy hắn, phục tùng hắn.

Nhưng gia thế của Hạ Khương rất lớn, cậu nghe vậy. Lúc trước Thời Ca còn đi học, chưa biết nhiều về giá trị đồng tiền như bây giờ, nên sợ hắn, chốn tránh hắn. Bây giờ thì khác rồi, hắn vừa đẹp, vừa giàu, còn đồng ý cho cậu tài nguyên. Bị đánh một chút thôi, không ngay mặt là được.

Đúng 8h, Thời Ca có mặt tại khách sạn. Lễ tân đưa thẻ khóa phòng 803 cho cậu. Thời Ca bước lên phòng, bên trong không có ai. Có một mẫu giấy trên giường: "Bé Thời tắm trước đi".

Hừ, chê cậu bẩn. Cậu mới là người chê hắn là tên điên, được chứ. Hậm hực, nhưng Thời Ca vẫn đi tắm.

Sau khi tắm xong ra. Cậu liền thấy Hạ Khương chờ sẵn trên giường, mặc một cái áo thun tay ngắn và quần jean dài. Trông khá khí chất, sành điệu. Còn cậu thì khoác một cái áo choàng tắm.

Sau bao năm không gặp, Hạ Khương trông càng thêm chính chắn, đẹp trai. Nhưng Thời Ca biết hắn rất điên.