Con Trai Cô Không Có Khả Năng Thi Được 2 Điểm

Chương 25

Ánh mắt Minh Mặc dừng lại trên người cậu thiếu niên đứng bên cạnh Minh Xán rồi hỏi: “Xán Xán, vị này là?”

Minh Xán: “Cháu không quen.”

Trì Diệu áng chừng chú Alpaca trong tay rồi thoải mái nói: “Cháu chào bác, cháu là chân sai vặt của Minh Xán.”

Minh Xán: ..

Bị điên à.

Minh Mặc cười nhạt, không thèm để ý tới Trì Diệu nữa mà quay ra nói chuyện với Minh Xán, giọng điệu chỉ trích ra mặt: “Ba cháu không nói với cháu sao? Buổi tiệc ngày hôm nay không phải lúc để cháu dẫn bạn bè theo đâu.”

“Không phải bạn bè, cháu cũng không biết tại sao cậu ta lại cứ theo đuôi cháu mãi như thế.” Minh Xán hơi cau mày, có cảm giác bất lực như kiểu bị quỷ ám vậy.

Cô nhìn quầy lễ tân khách sạn trước mặt, lịch sự nói với Minh Mặc: “Bác cả, bác cứ lên trước đi, cháu ra bên kia ký gửi chút đồ đã.”

“Được.”

Minh Mặc nhìn theo Minh Xán rời đi, cậu thiếu niên theo sát phía sau cô, hai người đều ôm con Alpaca, y hệt như đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy.

Ký gửi chú Alpaca xong, Minh Xán và Trì Diệu đi thang máy lên tòa lầu đang tổ chức buổi lễ.

Cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trầm hẳn xuống, Trì Diệu bỗng sờ sờ mũi, hỏi Minh Xán: “Có phải cậu không thích bác cả cậu lắm phải không?”

Minh Xán ngước lên nhìn cậu ta, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác: “Sao cậu lại thấy thế?”

Trì Diệu: “Hồi nãy tôi còn tưởng cậu sẽ mượn bác ấy để hất văng tôi, nhưng không ngờ cậu thà ở cạnh tôi chứ không muốn đi cùng đường với bác ấy, tôi còn có hơi cảm động đây này.”

Minh Xán: “...Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đấy.”

Bình thường Minh Xán rất ít khi tiếp xúc với bác cả, không gần gũi nhưng cũng không đến nỗi ghét. Đợt sóng ngầm tranh giành quyền lực giữa các trưởng bối tạm thời vẫn chưa lan đến chỗ cô, vừa nãy cô không đi cùng với bác cả chỉ là trong tiềm thức cảm thấy ở cạnh trưởng bối tâm tư khó dò như thế này thì không được thoải mái cho lắm mà thôi...

So qua tính lại, dù sao thì ở cạnh cái tên phiền phức như Trì Diệu cũng dễ chịu hơn thật.

Ánh đèn trên nóc thang máy nhấp nháy chiếu lên da thịt, hệt như có một dòng chảy ấm áp mới vừa lướt qua vậy. Trì Diệu nghiêng đầu nhìn Minh Xán một lúc, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Buổi tiệc cũng phải một lúc nữa mới bắt đầu, cậu đã ăn cơm tối chưa?”

Minh Xán ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi không đi chỗ khác đâu.”

“Thì ở ngay tại sảnh tổ chức buổi tiệc thôi mà.” Trì Diệu nhướng mày: “Tôi dẫn cậu đi tìm món nào ngon ngon ấy.”