Con Trai Cô Không Có Khả Năng Thi Được 2 Điểm

Chương 24

Minh Xán bị cậu ta nói thành một tên bạo quân, cô cũng lười phản bác, chỉ hướng đôi mắt đen láy xinh đẹp của mình về phía cậu ta, hận không thể khoan một cái lỗ trên mặt cậu ta để đo xem da mặt cậu ta dày tới cỡ nào.

Người cha ngốc nghếch ngáo ngơ như vầy, sao mà lại đẻ ra được đứa con thông minh mát lòng mát dạ như Miểu Miểu thế nhỉ?

Khóe môi Minh Xán giật giật: “Khuyên thật cậu đừng có tự rước khổ vào thân nữa, tránh ra.”

Trì Diệu ngoan ngoãn tránh ra, Minh Xán tóm lấy chú Alpaca màu trắng rồi đi ra quầy tính tiền thanh toán, Trì Diệu một phát lấy hết ba chú Alpaca còn lại rồi chậm rãi theo sau lưng Minh Xán.

Hai người một trước một sau thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng bán đồ chơi trẻ em.

Màn đêm dần buông xuống, cả thành phố chìm trong ánh đèn neon, gió đêm mang theo ồn ã áo nhiệt của buổi tiệc thổi tung góc váy của cô thiếu nữ.

Minh Xán lấy chú Alpaca ra đè lên góc váy.

Tối nay cô mặc một chiếc váy nhung dáng dài vô cùng sang trọng, lớp vải màu đậm càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, mái tóc dài được uốn lọn tỉ mỉ, sợi tóc bay bay trong gió, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của gỗ, tựa như bông hồng đen được đặt trong một chiếc hộp gỗ mun vậy.

Trì Diệu ôm ba con Alpaca bằng một tay, sải từng bước lớn đến, sánh vai cùng Minh Xán.

Con phố văn hóa cách khách sạn không xa, đi bộ mười phút là tới.

Tâm trạng Trì Diệu khá tốt, vừa đi vừa ngâm nga hát, ánh đèn đường chiếu lên người kéo dài bóng hình của cậu ta, trông vừa cao ráo lại hết sức phóng khoáng tự nhiên, Minh Xán vô thức nhìn sang, chỉ thấy rặt cái vẻ của đám nhị thế tử ăn chơi trác táng.

Vào tới khách sạn, ánh đèn chùm trên trần nhà tỏa sáng lấp lánh, đâu đâu cũng đầy ắp vẻ giàu sang tráng lệ.

Trong đại sảnh tầng một, Minh Xán nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, thế là bèn dừng lại chào hỏi với người ta.

“Bác cả, sao bác lại ở đây một mình thế? Ba cháu và mọi người đâu rồi?”

“Bác ở đây nghe điện thoại, bọn họ lên lầu cả rồi.”

Bác cả của Minh Xán tên Minh Mặc, cơ thể có phần phát phì ẩn mình đằng sau bộ vest đắt đỏ được may thủ công, mặt mày ông đoan chính, trán vuông mày thẳng, đôi mắt nhìn có vẻ như đầy ắp sự khoan dung vẫn luôn toát ra vẻ ngạo mạn nhàn nhạt, dựa theo lời của cô Minh Xu thì là “Anh cả ẫn luôn toát lên cái vẻ tự tin trời sinh đầy kỳ lạ của một vị hoàng thái tử”.