Đế Giang rất muốn dùng chiếc nhẫn gỗ của mình để thử độc, nhưng lại không tiện kiểm tra trực tiếp, vì sợ làm tổn thương trái tim non nớt của Cửu Cửu.
Hắn đang suy nghĩ cách kiếm cớ để kiểm tra độc, thì nhìn thấy Cửu Cửu ngồi đối diện chẳng chút ngại ngần, cầm đũa lên ăn luôn.
Cửu Cửu vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng bữa trưa ăn no rồi, sao nhìn thấy đồ ăn lại muốn ăn nữa?”
“Đúng là hôm nay Cửu Cửu tham ăn quá đi mà.”
Nàng thở dài, nhanh chóng thử hết năm món một canh mà nha hoàn mang đến, còn lẩm bẩm: “Ngon quá đi mất.”
Nhìn Cửu Cửu ăn ngon lành như vậy, mọi nghi ngờ và cảnh giác trong lòng Đế Giang hoàn toàn tan biến.
Hắn thậm chí còn tự trách mình, đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Tiểu công chúa đã đến đây, sao có thể hại hắn chứ? Lại càng không thể giúp người khác hại hắn.
Đế Giang lắc đầu, nhìn Cửu Cửu ăn ngon lành, bản thân cũng mở lòng, cầm đũa lên ăn. Thấy Cửu Cửu thích ăn tôm nhưng đôi tay nhỏ không thể bóc vỏ được, hắn đặt đũa xuống, chủ động bóc tôm cho nàng.
Nàng cũng thích ăn cá, hắn còn giúp nàng gỡ xương.
Dưới sự chăm sóc của Đế Giang, Cửu Cửu ăn được rất nhiều món ngon.
Đến khi không thể ăn thêm nữa, nàng xoa cái bụng tròn vo, thở phào một hơi: “No quá, cũng buồn ngủ nữa. Sao ăn no lại buồn ngủ nhỉ?”
Cửu Cửu ngáp một cái, nói: “Cửu Cửu muốn về ngủ tiếp thôi.”
Đế Giang thấy vậy, đặt đũa xuống, như không nỡ để ánh mặt trời nhỏ ấm áp trong lòng mình lặn mất, tay nắm chặt vạt áo nhăn nhúm, không yên tâm hỏi: “…Sau khi muội đi rồi, còn đến thăm ta nữa không?”
Cửu Cửu gật đầu: “Đương nhiên là sẽ đến.”
【Đây là đại nam chính mà! Bây giờ đang lâm vào cảnh khốn cùng, cần người mang hơi ấm, cần được yêu thương, sao ta có thể không đến?】
【Chỉ khi ta đến thường xuyên, mới có thể làm ấm lòng hắn, mới có thể tạo dựng tình cảm. Đến một ngày nào đó, khi hắn nắm trong tay quyền sinh sát, hắn mới có thể nương tay với Tây Sở và gia đình ta.】
【Cửu Cửu sẽ cố gắng.】
Nói xong, nàng quay người rời đi, trở về ngủ.
Dù bị thương ở chân, nhưng Đế Giang vẫn cố gắng tiễn Cửu Cửu ra khỏi Chất quán, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nàng rời đi. Trong lòng hắn thầm nhủ: “Nhất định phải đến đấy nhé, ánh mặt trời nhỏ của ta.”
Khi bóng dáng Cửu Cửu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đế Giang mới quay trở lại.
Những năm qua, vì bị hắt hủi, ngược đãi, và lợi dụng, trái tim của Đế Giang đã đầy thương tích, chai sạn, hắn mất hết hy vọng vào cuộc đời.
Nhưng giờ đây, trong lòng hắn bỗng trỗi dậy một chút mong đợi.
Hắn mong chờ lần gặp tiếp theo với tiểu công chúa.
Cửu Cửu ngủ một giấc sâu. Khi vừa mở mắt ra, ba khuôn mặt lớn phóng đại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, khiến nàng ngẩn người trong giây lát, rồi bật lên tiếng hét:
“Á á á, ba khuôn mặt to đùng, dọa chết ta mất!”
Ba khuôn mặt ấy lần lượt là Thái tử, Thập Hoàng tử, và Thập Nhất Hoàng tử. Một câu “ba khuôn mặt to” của Cửu Cửu khiến ba người họ bị đả kích không nhỏ, ai nấy đều cảm thấy hơi tổn thương.
【Ba vị ca ca muốn làm gì đây? Cố ý dọa ta sao? Tim nhỏ của ta suýt nữa bị dọa đến nhảy ra ngoài.】
【Có gì không thể nói đàng hoàng à? Sao cứ phải dọa người ta? Ta đâu có đắc tội gì với họ chứ!】
Thái tử, Thập Hoàng tử, và Thập Nhất Hoàng tử: “…”
Họ không hề cố ý dọa người, họ chỉ muốn thể hiện sự quan tâm với nàng.
Nếu Cửu Cửu biết điều đó, chắc chắn nàng sẽ bất lực nói: “Ta thật cảm ơn các huynh đã quan tâm.”
Thái tử ho nhẹ hai tiếng, nói: “Cửu Cửu, là lỗi của Thái tử ca ca, dọa muội sợ. Thái tử ca ca tự phạt, về sẽ chép kinh sám hối.”
Dừng lại một chút, chàng tiếp lời: “Nhưng bây giờ, Thái tử ca ca có việc gấp cần muội giúp, mau đi cùng Thái tử ca ca.”
Cửu Cửu vừa chỉnh lại mái tóc hơi rối, vừa hỏi: “Đi đâu?”
“Ra ngoài cung.”
“Ra ngoài cung?”
Nàng mừng rỡ.
Từ khi xuyên sách đến giờ, nàng chưa từng được ra ngoài cung, luôn muốn xem thế giới bên ngoài hoa lệ thế nào.
Nhớ lần trước, trong tiệc sinh nhật, cha ruột từng nói sẽ để mẫu thân ra ngoài cung thăm nhà mẹ đẻ, nhưng không biết mẫu thân bận chuẩn bị gì mà mãi chưa thấy động tĩnh.
Không ngờ Thái tử ca ca lại đưa nàng ra ngoài trước.
【Cửu Cửu thật có phúc, muốn gì được nấy.】
“Ha ha ha ha ha…”
Cửu Cửu cười không ngớt, tiếng cười trong trẻo vang lên khắp phòng.
“Nhưng mà, Thái tử ca ca, ra khỏi cung rồi chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến nhà của tỷ tỷ Dư của muội.” Thái tử đáp: “Muội không phải luôn muốn chạm vào mặt của tỷ tỷ Dư sao? Lần này Thái tử ca ca nhất định để muội làm được.”
Thái tử đã sẵn sàng cầu hôn Dư Uyển Âm để nàng trở thành Thái tử phi. Nhưng phụ thân của Dư Uyển Âm là người cứng đầu, không muốn gả con gái mình cho hoàng tộc, cũng không muốn con gái cả đời bị giam trong bốn bức tường của hậu cung. Đây là chuyện không dễ dàng.
Nếu chỉ đơn giản xin chỉ hôn, e rằng phụ thân của nàng sẽ chống lại thánh chỉ, làm mọi người đều khó xử và không vui vẻ.
Để an toàn hơn, tốt nhất là cầu hôn trước.
Thái tử dẫn Cửu Cửu đến nhà họ Dư cũng là để nghe tâm tư của nàng, dựa vào đó mà ứng biến, tăng cơ hội thành công trong việc cầu hôn Dư Uyển Âm.
Nghe xong lời Thái tử, Cửu Cửu tròn mắt hỏi: “Thật không? Thật không? Lần này Cửu Cửu thực sự có thể chạm vào mặt tỷ tỷ Dư sao?”
Thái tử gật đầu chắc nịch: “Thật.”
Cửu Cửu xoa cằm, nghi ngờ: “Nhưng nếu lỡ không chạm được thì sao? Làm thế nào đây?”
“Nếu lỡ không chạm được…” Thái tử tự tin nói: “Thái tử ca ca sẽ làm ngựa lớn cho muội cưỡi, cưỡi đến khi nào muội hài lòng thì thôi.”