Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Chương 62

Chiêu Ninh Đế giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, hai tay không kìm được mà run rẩy. Mãi một lúc lâu ông mới lấy lại được hơi thở.

Bên cạnh, Cửu Cửu bị tiếng động của ông đánh thức.

Nàng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, thắc mắc hỏi:

“Phụ hoàng, người làm sao vậy?”

“Người gặp ác mộng sao?”

Giọng nói mềm mại, non nớt của tiểu công chúa vang lên bên tai Chiêu Ninh Đế.

Chiêu Ninh Đế hít một hơi sâu, nhìn sang Cửu Cửu đang ngồi bên cạnh. Khi thấy nàng hoàn toàn khỏe mạnh, nhất là đôi chân nhỏ nhắn không hề tổn thương, không có chút máu me hay thương tích nào, ông mới dần dần thoát khỏi nỗi ám ảnh của giấc mơ.

May mắn thay, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Chiêu Ninh Đế thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán, sau đó ôm lấy Cửu Cửu, ghì nàng thật chặt vào lòng. Cằm ông đặt trên mái đầu nhỏ nhắn của nàng, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng nghiêm trọng:

“Cửu Cửu của trẫm nhất định phải sống bình an, khỏe mạnh, suôn sẻ và không ưu phiền suốt đời.”

【Phụ hoàng hôm nay làm sao thế nhỉ?】

【Sao đột nhiên lại nói những lời này? Thật kỳ lạ.】

Cửu Cửu vừa khó hiểu vừa tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng ạ, con sẽ làm được.”

Chiêu Ninh Đế tiếp tục:

“Còn mẫu phi của con nữa.”

Nói xong, ông gọi to:

“Phúc An, vào đây hầu trẫm thay y phục!”

Ông muốn đến Thu Thủy Cư thăm Lý phi, chỉ khi tận mắt thấy Lý phi cũng khỏe mạnh, đôi chân không bị tổn hại, ông mới có thể yên tâm.

Về chuyện Cửu Cửu xin tha cho chất tử Nam Quốc, Chiêu Ninh Đế hoàn toàn đổi ý.

“Cửu Cửu, chất tử Nam Quốc không cần phải quỳ nữa.”

“Đại quốc phong phạm của Tây Sở ta, từ nay sẽ chiêu đãi hắn tử tế, ăn ngon uống tốt mà đối đãi.”

Giấc mộng vừa rồi khiến Chiêu Ninh Đế hiểu ra rằng, để lại đường sống cho người khác cũng chính là để lại đường sống cho mình.

Ông quyết định không tiếp tục làm khó chất tử Nam Quốc, cũng hy vọng rằng, có một ngày, chất tử sẽ nhớ đến ơn huệ này mà nương tay với Tây Sở.

Hơn nữa, sau giấc mơ này, ông quyết định chú trọng vào việc phát triển lực lượng quân đội của Tây Sở, để bảo vệ quốc gia khỏi mọi hiểm họa.

Cửu Cửu vui mừng đến mức không còn cảm giác buồn ngủ nữa, nàng nhảy cẫng lên:

“Cảm tạ phụ hoàng, Cửu Cửu sẽ đi gặp chất tử ngay bây giờ!”

Cửu Cửu hớn hở tiến về Chất Quán, lần này nàng không đi một mình. Ngoài đám cung nữ và nhũ mẫu hầu hạ, còn có thêm một thái giám phụ trách tuyên chỉ.

Đế Giang, chất tử Nam Quốc, khi thấy Cửu Cửu quay trở lại, đôi mắt hắn tròn xoe, ngạc nhiên nhìn nàng.

Trong lòng hắn trào dâng niềm vui không thể diễn tả, mọi cảm xúc oán hận, phẫn nộ và u tối vừa nhen nhóm trong lòng dường như đang từ từ tan biến.

Tiểu công chúa không lừa hắn, cũng không coi hắn là trò tiêu khiển. Nàng thật lòng muốn giúp hắn.

Nàng khác hoàn toàn với những kẻ chỉ biết đứng nhìn và chế nhạo nỗi đau của người khác.

Đế Giang cảm thấy vô cùng biết ơn Cửu Cửu.

Tuy nhiên—

Hắn không hiểu tại sao bên cạnh tiểu công chúa lại có thêm một thái giám?

Bộ y phục của thái giám không giống thường, rõ ràng là người thân cận của Tây Sở Hoàng Đế.

Tại sao thái giám lại đi cùng tiểu công chúa?

Hắn đến để làm gì?

Tiểu công chúa là người tốt, nhưng thái giám thì chưa chắc.

Dù sao Tây Sở Hoàng Đế vốn căm ghét Nam Quốc, tất cả những gì thuộc về Nam Quốc đều bị ông căm ghét lây.

Đế Giang vừa mới bình tĩnh trở lại, giờ lại một lần nữa căng thẳng.

Chỉ đến khi thái giám tiến lên và tuyên đọc thánh chỉ, hắn mới thả lỏng.

Cửu Cửu đích thân đỡ hắn dậy:

“Ngươi đứng lên đi!”

“Phụ hoàng ta nói, từ nay không bắt ngươi quỳ nữa, còn muốn đối đãi ngươi tử tế, cho ngươi ăn ngon uống tốt.”

Nàng nhanh chóng thuật lại nội dung của thánh chỉ. Ban đầu, Đế Giang không dám tin, nhưng khi nghe thái giám tuyên chỉ xong, hắn mới dám tin.

Thì ra là thật.

Hắn không cần phải quỳ nữa.

Sau này cũng không còn phải chịu đói khát.

Nhưng tất cả những điều này, sao lại giống như một giấc mơ không thực vậy?

Hắn đứng dậy, lòng ngổn ngang cảm xúc, nhưng vì quỳ quá lâu, đầu gối đã bị thương, khiến hắn đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.

May mà Cửu Cửu nhanh nhẹn tiến lên, để hắn dựa vào thân hình nhỏ bé của nàng.

Nhìn dáng vẻ Cửu Cửu cố gắng giúp đỡ, dù chiều cao không đủ, sức lực không nhiều, nhưng vẫn kiên trì bên cạnh, lòng Đế Giang bỗng nhiên ấm áp.

Tiểu công chúa này thực sự là một ánh sáng trong cuộc đời đầy tăm tối của hắn.

“Hảo tâm lắm, cảm ơn ngươi.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!” Cửu Cửu quay sang bảo cung nữ:

“Hai người mau đi mời thái y đến đây.”

“Vâng, công chúa.”

Thái y được mời đến, cẩn thận xem xét vết thương ở đầu gối của Đế Giang.

Cửu Cửu lo lắng hỏi:

“Thái y, vết thương này có ảnh hưởng đến việc đi lại không? Có để lại di chứng gì không?”

Thái y vừa bôi thuốc vừa cười, nhìn nàng một cái:

“Công chúa còn biết đến từ ‘di chứng’ cơ à?”

“Ồ, ta nghe người khác nói thôi.”

“Vậy à.” Thái y mỉm cười, tiếp tục nói:

“Vết thương này tuy trông nặng nhưng chỉ là ngoài da, không tổn hại đến gân cốt. Hắn sẽ hồi phục, không ảnh hưởng đến việc đi lại, cũng không để lại di chứng gì.”

【Vậy thì tốt quá rồi.】

【Chỉ cần không để lại di chứng, chất tử sẽ không nhớ mối hận này, sau này sẽ không trả thù mọi người bằng cách chặt chân.】

Thái y còn kê thêm thuốc uống cho chất tử, nói rằng uống trong hai ngày là vết thương sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Quế mụ mụ đích thân đi lấy thuốc.

Cửu Cửu ở lại chăm sóc Đế Giang, thấy hắn nhíu mày, nàng liền hỏi:

“Tiểu ca ca, có phải đầu gối của huynh vẫn còn đau không?”

“Không.” Đế Giang lắc đầu.

“Thế huynh đói rồi à?”

Cửu Cửu vừa hỏi xong, không đợi Đế Giang trả lời, đã nhanh chóng ra lệnh cho nha hoàn đi Ngự thiện phòng lấy đồ ăn.

Đế Giang nhìn dáng vẻ tiểu công chúa nhỏ tuổi mà hành xử như người lớn, quan tâm đến hắn, còn lo chuẩn bị đồ ăn cho hắn, lòng vừa ấm áp lại vừa nghi hoặc.

Ấm áp là vì, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người thật lòng quan tâm đến hắn.

Nghi hoặc là vì, sự quan tâm của tiểu công chúa lại dựa trên sự cho phép của Hoàng đế Tây Sở. Hắn không nghi ngờ lòng tốt của tiểu công chúa, nhưng lại không tin tưởng Hoàng đế Tây Sở.

Hắn nhớ rõ, lúc mình vào triều yết kiến, Hoàng đế Tây Sở đối với hắn vừa ghét vừa hận, thậm chí khinh thường đến mức muốn gϊếŧ hắn ngay lập tức.

Sao thái độ lại có thể thay đổi đột ngột như vậy?

Có phải do tiểu công chúa khuyên nhủ không?

Không thể nào.

Mối hận giữa Tây Sở và Nam Quốc không phải chuyện mà một tiểu công chúa có thể xóa bỏ chỉ bằng vài câu nói.

Vậy thì liệu đây có phải là âm mưu của Hoàng đế Tây Sở, muốn thông qua tiểu công chúa để hạ độc gϊếŧ chết hắn?

Ý nghĩ này làm Đế Giang hoảng sợ. Hắn hít sâu một hơi, lòng tràn đầy bất an.

Khi nha hoàn của Cửu Cửu mang đồ ăn đến, dù rất đói, mùi đồ ăn lại thơm ngon hấp dẫn, nhưng Đế Giang không dám ăn.

Hắn đờ đẫn nhìn bàn thức ăn trước mặt, món nào cũng là thứ hắn mơ ước được nếm, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện một tầng băng giá.

Cửu Cửu hoàn toàn không biết được sự sợ hãi, lo lắng và cảnh giác trong lòng Đế Giang, nàng hỏi:

“Sao huynh không ăn?”

“Vừa rồi Cửu Cửu còn nghe bụng huynh kêu, chắc chắn huynh đói lắm rồi phải không?”

“Ăn đi, mau ăn đi.”

Đế Giang vẫn không động đũa, ánh mắt dán chặt vào bàn thức ăn trước mặt. Ngón tay cái hắn xoa nhẹ chiếc nhẫn gỗ trên tay. Từ bên ngoài, chiếc nhẫn trông như một chiếc nhẫn gỗ bình thường, nhưng bên trong lại được lót bằng bạc, có khả năng kiểm tra độc tố.