Xuyên Không Thành Thái Giám Bị Hoàng Đế Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 5

21.

Trương Sinh tỉnh lại từ cơn đau nhức.

Cơ thể y rã rời, muốn nâng tay lên cũng khó khăn. Trương Sinh chật vật nghiêng người đưa tầm mắt nhìn xung quanh.

[Thật tối...]

Căn phòng khá sạch sẽ nhưng ẩm thấp, có hàng rào thép. Bản thân Trương Sinh đang nằm... nói nằm cũng không đúng, là bị ném lên ván gỗ. Ánh lửa chập chờn bên ngoài. Lý công công từng mang theo y đến đây. Nơi này là thiên lao.

Trương Sinh cảm thấy toàn thân đau đớn. Cơ thể thiếu niên mới 15 tuổi này dù đã kiên trì rèn luyện sức khỏe một năm nhưng căn bản vẫn không chịu nổi trận đòn vừa rồi. Toàn thân Trương Sinh rã rời, gần như không có chỗ lành lặn. Trên mặt ngoài cái tát ra vẫn tính là lành lặn vì lúc ngã xuống y đã ôm đầu.

Trương Sinh lờ mờ nhận ra nguyên nhân cho những chuyện này. Nhưng y không hối hận vì đã cứu tiểu công tử kia. Cơ mà chí ít cũng cho người ta giải thích chứ? Không nói không rằng đã đánh. Công lý ở đâu?

Trương Sinh cảm thấy khó chịu, không biết canh giờ nào. Nhưng Trương Sinh thấy đói rồi, cơm tối là điểm tâm đều nhường hết cho tiểu công tử, bản thân y cũng chỉ ăn có mấy miếng...

[...]

22.

Trương Sinh nằm ở thiên lao một ngày một đêm. Lý công công tự dẫn người vào mang y ra.

Trương Sinh lúc đó đã rất mệt, đói khát xen lẫn đau đớn đến không thở nổi. Lý công công không ngại bẩn, nhanh chóng tiến đến đỡ Trương Sinh lên.

Trương Sinh đời trước chịu đau giỏi, đời này cũng thế. Nhưng khoảnh khắc Lý công công ôm y, Trương Sinh không hiểu sao cảm thấy ủy khuất vô cùng, vốn muốn như mọi khi cười cười rồi "Lý công công, ta không sao" nhưng không hiểu sao giờ phút này câu ấy lại nghẹn lại trong miệng. Để rồi chỉ nghe thấy tiếng nức nở vang lên từ thiếu niên 15 tuổi. Không chỉ Lý công công, các thị vệ đi cùng Lý công công cũng không khỏi xót xa thay y.

Đứa nhỏ này, đơn thuần ngây thơ, lại chăm chỉ chịu khó, y chỉ mới 15 tuổi...

23.

Trương Sinh tỉnh lại đã là ba ngày sau. Ba ngày qua y được đặc cách đều nằm dưỡng thương ở thái y viện.

Trương Sinh: "..."

Cơ thể Trương Sinh vẫn còn rất mệt mỏi, y thấy khát, muốn ngồi dậy nhưng rồi khi hơi nghiêng người dậy muốn xuống giường. Nhưng hai chân Trương Sinh bủn rủn ngay khi chạm đất, y cứ thế ngã quỵ xuống.

Từ thái y trực thái y viện nghe động tĩnh lập tức đẩy cửa đi vào, sau đó đỡ Trương Sinh lên giường. Khi thu xếp y ngồi dựa vào giường xong thì ân cần rót cho Trương Sinh một chén nước ấm và giúp y uống. Trương Sinh ánh mắt đầy cảm kích nhìn Từ thái y.

Từ thái y ở thái y viện cũng từng được Lý công công chiếu cố nên đối với Trương Sinh phá lệ chiếu cố, một phần vì ông cũng thật sự quý tiểu thái giám này. Thấy sắc mặt Trương Sinh đã tốt hơn. Từ thái y mới chậm rãi nói:

"Tiểu Trương a, vị công tử ngươi cứu là thế tử hài tử của Cẩn vương. Mấy hôm trước theo vương gia vương phi vào cung bái kiến bệ hạ. Nhưng tiểu thế tử tính cách hiếu động, tránh được nhũ mẫu cùng hộ vệ và rời khỏi Long Đức điện chơi. Thế tử đuổi theo mèo hoang và leo lên cây thì mắc kẹt. Không may nơi đó hẻo lánh nên thế tử bị kẹt ở đó rất lâu. Cũng may có ngươi đi ngang đó nên kịp thời cứu thế tử." Từ thái y nhẹ giọng "Thời điểm đó trời đã tối, cung quy phép tắc bản thân ngươi cũng không dám trái ý. Chưa kể ngươi không biết đối phương thân phận ra sao nên đã mang thế tử về rồi dự định hôm sau tìm Lý công công đúng không?"

Trương Sinh không đáp, chỉ gật đầu.

"Lúc đó nhũ mẫu thế tử đã âm thầm điều hộ vệ đi tìm. Họ hiểu lầm thế tử bị bắt cóc nên mới ra tay hung ác như thế. Cũng trách không được vì trước đó thế tử từng suýt bị bắt cóc nên họ mới hành xử không lí lẽ. May mắn tiểu thế tử cũng sớm tỉnh, nhanh chóng nói ra sự thật nên mới kịp thời cứu ngươi ra. Cũng thật là, chậm thêm một ngày thì thật suýt chết đấy tiểu Trương." Từ thái y vỗ nhẹ đầu y.

"Từ... Từ thái y." Trương Sinh gắng gượng nói "Đói..."

"Phương ngự trù cũng có nhắn ta bảo khi nào ngươi tỉnh sẽ để tiểu trù mang cháo đến."

"Thịt..."

"Ngươi đã hôn mê mấy ngày, chỉ vừa mới tỉnh vẫn còn yếu lắm. Nên ăn uống thanh đạm rồi nghỉ ngơi. Mấy hôm nữa cứ ở lại thái y viện, cung lý có sứ giả đến dâng cống phẩm nên Lý công công không tiện rời đi."

"Đa tạ..."

24.

Trương Sinh da dày thịt béo, dưỡng thương ở thái y viện chỉ một tuần đã kì kèo đòi về. Từ thái y xác định thương thế y đã không đáng ngại mới thả y ra.

Nhìn Trương Sinh hành lễ cảm tạ rồi vui vẻ rời đi. Trưởng quản thái y viện Hứa thái y không khỏi thở phào một hơi. Từ thái y thấy thế không nhịn được hỏi:

"Hứa thái y sao thế? Thái hậu nương nương phụng thể lại không ổn sao?"

"Thái hậu nương nương phụng thể an khang. Chỉ là ta thấy tiểu thái giám này ở thái y viện một tuần, số người đến đây tìm hắn bằng cả năm số người đến thái y viện tìm chúng ta cộng lại."

"À... khó trách." Từ thái y vuốt râu "Tiểu thái giám này tâm tư rất tốt lại chịu khó, ngay cả người khó tính như Lý công công và Phương ngự trù cũng không khỏi mềm lòng với hắn."

"Thật hiếm thấy Từ thái y khen ngợi người khác a." Hứa thái y lơ đãng nhìn một góc phơi dược liệu.

Thấy thái độ Hứa thái y càng lúc càng nhấn mạnh tiểu thái giám Trương Sinh. Từ thái y không khỏi chột dạ. Vì cả tuần này Từ thái y phụng lệnh túc trực thái y viện chăm sóc Trương Sinh, nên việc thường niên bắt mạch và thăm khám các vị nương nương đều rơi vào tay Hứa thái y. Và đây vốn dĩ là công việc của cả hai vị thái y giỏi nhất thái y viện này. Còn cái gọi là túc trực thái y viện nó không khác gì thảnh thơi trông nhà.

Từ thái y: "..."

Từ thái y: "Hứa thái y vất vả rồi. Từ mai ta thay Hứa thái y đi bắt mạch các vị nương nương..."

Hứa thái y: "Trời hôm nay thật đẹp."

Rõ điêu! Hôm nay tiết trời âm u.

Từ thái y cắn răng: "Một tháng!"

Hứa thái y: "Cung kính không bằng tuân lệnh. Đa tạ Từ thái y."

25.

Tuy nói có thể rời thái y viện nhưng Trương Sinh vẫn được nghỉ thêm một ngày rồi mới đến Long Đức điện.

Nhưng ở không cũng chán nên y quyết định dọn dẹp lại nơi mình ở. Thỉnh thoảng cũng có vài huynh đệ thái giám cùng cung nữ tỷ tỷ đi ngang lại hỏi han Trương Sinh vài câu. Còn chúc y nhanh khỏe và cho y kẹo.

Trương Sinh cảm thấy làm thái giám trong cung thật tốt!

Bận rộn cả buổi xong y lại đi đến ngự thiện phòng tìm đồ ăn. Phương ngự trù vừa thấy y đã tóm lấy y như tóm lấy mèo ăn vụng. Sau đó xoay trái nghiêng phải nhìn ngó xem y còn nguyên vẹn không mới thả xuống. Tiếp đó rất tiêu sái mang Trương Sinh vào cùng các ngự trù ở ngự thiện phòng dùng cơm.

No bụng ở ngự thiện phòng xong Trương Sinh lại ôm bụng đi đến hoa phòng. Trưởng sự hoa phòng Hiểu ma ma thấy y thì nhanh chóng tiến đến hỏi han. Lại thấy Trương Sinh cười bảo không sao và giao cho Hiểu ma ma một túi hạt giống hoa bà từng nhờ y thu hoạch. Hiểu ma ma giữ Trương Sinh ở hoa phòng hồi lâu. Sau đó tặng y một ít trà làm từ hoa cúc, lại nhìn kĩ xem y còn đau không mới thả y về.

Trên đường về Trương Sinh gặp các cung nữ tỷ tỷ vừa đi quét dọn tẩm điện về. Các tỷ tỷ xinh đẹp như hoa vây quanh hỏi han y với vẻ mặt lo lắng. Có vài tỷ tỷ còn dúi vào tay Trương Sinh một ít điểm tâm rồi mới rời đi.

Trương Sinh cảm động vô cùng. Cung lý mọi người rất tốt với y.

Trời về chiều, Trương Sinh mới từ từ về lại khu thái giám nơi mình ở. Thì đã thấy cửa phòng có dấu hiệu bị mở, Trương Sinh cũng không chút lo sợ mở cửa đi vào. Lại thấy trên bàn có chút sách thoại bản và bình nhỏ. Trương Sinh ngẩn ngơ nhìn.

Đây là thoại bản và ô mai chua mà y từng nói với Lý công công mình muốn ăn.

Mắt Trương Sinh đỏ bừng. Y cảm thấy bản thân mình rất may mắn vì quen biết nhiều người tốt như thế. Từ mai phải cố gắng làm việc chăm chỉ không phụ lòng mọi người mới được.