Linh hồn lão già dù đã được ổn định nhưng càng lúc càng bướng bỉnh, chẳng buồn trả lời câu hỏi của Chiết Dương, chỉ biết cầm cây dù giấy dầu múa may như cây gậy Như Ý.
Lúc đầu, Kinh Huyền vẫn yên lặng đứng sau lưng Chiết Dương. Nhưng khi lão già lại vung dù định lao tới lần thứ bao nhiêu chẳng rõ, Kinh Huyền lập tức tỏa ra làn sương đen dày đặc. Anh không làm gì lão già, chỉ quấn chặt Chiết Dương trong làn sương ấy và kéo anh ra phía sau lưng mình, tỏ rõ ý bảo vệ.
Mèo Ragdoll và Nhạc An há hốc miệng kinh ngạc, suýt chút nữa không giữ nổi lão già.
Chiết Dương cũng giật mình, nhưng làn sương đen mềm mại như bông, lại mát lạnh, khiến anh cảm thấy thoải mái giữa mùa hè oi ả.
Đôi mày anh giãn ra, tâm trạng trở nên dễ chịu hơn. Anh vỗ nhẹ vai Kinh Huyền, lúc này anh ta mới miễn cưỡng thả Chiết Dương ra.
Chiết Dương bước tới trước mặt lão già, kiên nhẫn hỏi:
"Tại sao ông cứ gọi tôi là "hầu tôn" vậy?"
Lão già giọng vẫn oang oang, lớn tiếng đáp:
"Hầu tôn ngoan, mau đến sau lưng lão Tôn! Đừng để tên yêu tinh xương trắng đó làm hại con!"
Chiết Dương hít sâu một hơi. Mèo Ragdoll nghĩ rằng anh sắp nổi giận, nhưng bất ngờ thay, anh lại hỏi:
"Đại Vương, ông có điều gì mong mỏi nhất? Hay muốn gặp ai nhất không?"
Được gọi là "Đại Vương", lão già từ từ yên lặng, cây dù giấy dầu đang giơ cao cũng từ từ hạ xuống. Ông nhíu mày suy nghĩ, như thể đang cân nhắc một vấn đề nan giải của thế kỷ.
Một lúc sau, ông mơ hồ đáp:
"Lão Tôn... muốn gặp lại sáu đứa cháu khỉ của ta."
Chiết Dương nheo mắt, truy hỏi:
"Sáu đứa nào?"
"Những đứa chưa từng đến thăm ta..." Đôi mắt của lão dần trở nên mơ hồ, rồi lại đυ.c ngầu. Không lâu sau, ông lại giơ dù lên, lớn tiếng la hét đòi đánh yêu quái.
Chiết Dương trầm ngâm một lát rồi nói:
"Thông thường, linh hồn mới mất sẽ không rời xa nơi họ thường ở khi còn sống. Có thể đến khu vực lân cận, nơi đông người, hỏi xem gần đây có cụ già nào qua đời không."
Nhạc An gật đầu lia lịa, tình nguyện nhận nhiệm vụ:
"Để tôi đi! Tôi cầm ô che lại, sẽ không ai phát hiện ra điều gì bất thường đâu."
Chiết Dương gật đầu đồng ý, rồi lấy bộ đồ gấu bông ra, mặc vào cho Kinh Huyền.
Bộ khung xương khô gầy gò khi khoác lên bộ đồ gấu bông trông đầy đặn hơn hẳn. Dù có phần tròn trịa hơi khác thường, nhưng so với bộ dạng chỉ toàn xương, trông anh ta cũng dễ nhìn hơn nhiều.
Chiết Dương nhìn đôi mắt đỏ như hạt đậu của Kinh Huyền, nhẹ nhàng đội chiếc đầu gấu bông lên cho anh ta:
"Đội vào rồi anh không được tự ý tháo ra, biết chưa?"
Kinh Huyền không có phản ứng gì, cũng không rõ có hiểu lời anh nói hay không.
Trước khi xuất phát, Chiết Dương quay đầu nhìn lại căn phòng trong tối trống trải. Bình thường, dù không có đèn, căn phòng vẫn sáng sủa nhờ ánh nến công đức. Nhưng giờ đây, tất cả nến đã cháy hết, chỉ còn lại ngọn nến nhỏ do Lạc An thắp lên, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.
Anh hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay gấu của Kinh Huyền.
"Đi thôi."
Một người, một hồn ma, một bộ xương khô trong hình dạng gấu bông, và một con mèo cùng xuất phát. Họ tản ra, tiến về khu vực bên ngoài ngõ Di Ấm, đi dọc các con phố đông người để dò hỏi thông tin về lão già. Còn lão già thì bị Chiết Dương khóa trong tiệm dù để tránh ông ta lại chạy loạn.
Đúng như Chiết Dương nói, tin tức về lão già rất dễ tìm.
Họ chia làm hai nhóm. Lạc An, một cô bé nhỏ nhắn, cùng với một chú mèo búp bê xinh đẹp, dễ dàng bắt chuyện với người qua đường.
Bên phía Chiết Dương cũng không gặp nhiều khó khăn. Dù anh đeo một cặp kính râm tròn trông khá kỳ lạ, lại dẫn theo một con gấu bông khổng lồ, nhưng vẻ ngoài điển trai, nổi bật của anh vẫn thu hút ánh nhìn. Chỉ cần đứng bên lề đường, một đám đông tò mò đã tự động tụ lại, tiện cho việc dò hỏi thông tin.
Chú gấu bông lớn đứng sát phía sau Chiết Dương, bàn tay gấu nắm chặt tay anh, không chịu buông ra dù Chiết Dương đã thử giãy vài lần. Cuối cùng, anh đành chấp nhận, mỉm cười với một cô gái trẻ đứng trước mặt.
Nụ cười nhã nhặn, thu hút của anh khiến cô gái ngẩn ngơ. Anh nhẹ nhàng hỏi:
"Cô có biết gần đây có nhà nào vừa mới có cụ già qua đời không?"
Cô gái dường như là sinh viên của trường đại học gần đó. Dù thấy lạ khi Chiết Dương hỏi chuyện này, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Sau một lúc suy ngẫm, cô nói:
"Tôi không rõ lắm nhà nào có cụ già mới mất, nhưng trường tôi có một giáo sư vừa qua đời cách đây không lâu. Rất nhiều sinh viên đã đến viếng. Ông ấy là một người rất tốt... Thật đáng tiếc."
Giọng cô gái đầy vẻ tiếc nuối. Chiết Dương lập tức hỏi:
"Giáo sư đó tên là gì?"
"Dương Thủ Thành." Cô gái đáp.
Chiết Dương mỉm cười cảm ơn. Trước khi rời đi, cô gái muốn chụp một tấm ảnh với anh. Sau một thoáng do dự, anh cũng đồng ý.
Khi chụp, cô gái đếm một, hai, ba. Vừa đếm đến ba, chú gấu lớn vốn đứng phía sau Chiết Dương đột nhiên tiến lên, dùng thân hình to lớn và bộ đồ gấu bông dày cộp che kín hoàn toàn Chiết Dương.
Trong bức ảnh, chỉ có một chú gấu không biểu cảm và một góc áo của Chiết Dương lộ ra sau lưng. Cô gái nhìn vào màn hình điện thoại, ngơ ngác:
"Ơ... chuyện này là sao..."
Chiết Dương vẫn giữ nụ cười trên môi, nhanh chóng kéo Kinh Huyền đi:
"Xin lỗi, bọn tôi đi trước. Cảm ơn nhé!"
Nói xong, anh vội vàng rời khỏi đó, kéo theo Kinh Huyền đi nhanh. Anh lo nếu còn ở lại, Kinh Huyền sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn. Anh có thể cảm nhận được khí lạnh trên người Kinh Huyền đang ngày càng mạnh hơn.
Hai người nhanh chóng quay về tiệm dù. Không lâu sau, Nhạc An và mèo Ragdoll cũng trở về.
Cả hai bên trao đổi thông tin, chẳng mấy chốc đã biết được một số điều về ông lão.
Ông lão tên là Dương Thủ Thành, từng là giáo sư tại một trường đại học gần đó. Ông rất được sinh viên yêu quý và đã nghỉ hưu vài năm trước. Những năm đầu, ông thường quay lại trường thăm hỏi, nhưng dần ít đi. Chiết Dương đoán có lẽ vì ông mắc chứng Alzheimer.
Dương Thủ Thành cả đời không kết hôn, không có con cái, nhưng ông từng tài trợ cho sáu sinh viên. Nghe nói, không một ai trong số sáu người này quay về tham dự đám tang của ông.
"Ông lão nói muốn gặp sáu đứa cháu khỉ kia, chắc chính là sáu người này." Mèo Ragdoll nói.
Nhạc An cau mày, thắc mắc:
"Sao đến đám tang cũng không đến? Thật là vô ơn quá."
Chiết Dương không tỏ chút biểu cảm nào, thấy chuyện này cũng bình thường. Trong mắt anh, con người có thể làm những điều tàn nhẫn đến không tưởng. Bỏ rơi một người từng giúp đỡ mình, với anh, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Mèo Ragdoll lén liếc nhìn vẻ mặt của Chiết Dương. Nó phần nào đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Chiết Dương luôn mang ác cảm sâu sắc với con người, không biết anh đã trải qua những gì để trở nên như vậy.
"Nếu nguyện vọng của ông ta là gặp lại sáu người đó, vậy thì cứ để ông ta gặp. Khi hoàn thành tâm nguyện, ông ta cũng nên rời đi thôi." Chiết Dương nói, giọng lạnh lùng.
"Nhưng làm thế nào để gặp họ? Chúng ta còn chưa biết sáu người đó là ai." Nhạc An nghi hoặc hỏi.
Chiết Dương quay đầu nhìn chằm chằm vào mèo Ragdoll. Bị ánh mắt đó chiếu tới, mèo Ragdoll dựng hết cả lông, lùi lại mấy bước, hét lên:
"Không phải chứ! Lại là tôi à! Sao mấy chuyện mờ ám thế này cứ bắt tôi làm?"
Nhạc An ngơ ngác hỏi:
"Chuyện mờ ám gì cơ?"
Đến tối, Nhạc An cuối cùng cũng hiểu mèo Ragdoll nói "chuyện mờ ám" là gì.
Việc tìm được địa chỉ nhà Dương Thủ Thành không hề khó. Mấy năm gần đây, ông mắc bệnh Alzheimer, lúc tỉnh lúc mê, chẳng để lại di chúc gì. Tài sản của ông bị người thân tranh giành gần hết, chỉ còn lại căn nhà này vẫn chưa phân xử xong.
Lúc này, Chiết Dương và những người khác đang đứng trước cửa nhà Dương Thủ Thành. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa đang đóng chặt mở ra, mèo Ragdoll đứng thẳng trong nhà, lườm họ một cái.
Cửa sổ trong nhà còn mở, rõ ràng mèo Ragdoll đã trèo vào từ đó.
Nhạc An kinh ngạc bước theo Chiết Dương vào trong. Nhìn dáng vẻ bình thản của Chiết Dương, có vẻ anh đã quen làm những chuyện như thế này.
Bên trong căn nhà phủ đầy bụi bặm, những thứ có giá trị đều không còn. Chỉ có phòng làm việc vẫn nguyên vẹn, vì sách vở, tài liệu chẳng có gì đáng giá nên người thân của Dương Thủ Thành chẳng buồn lấy.
Trên bức tường trong phòng làm việc treo mấy bức ảnh nổi bật, đều là ảnh chụp Dương Thủ Thành cùng vài sinh viên. Chiết Dương liếc qua, có tổng cộng sáu khuôn mặt khác nhau, chắc hẳn đó là sáu sinh viên ông đã từng tài trợ.
"Lúc mới bắt đầu tài trợ cho mấy sinh viên này, nghe nói giáo sư Dương cũng nghèo lắm, toàn ăn bánh bao với dưa muối để dành tiền cho họ đi học." Nhạc An thở dài nói.
So với Chiết Dương đang lật tìm khắp nơi, Nhạc An lại dè dặt hơn nhiều. Cô cẩn thận tìm kiếm, sợ làm hỏng đồ đạc trong nhà.
Chiết Dương đặt một cuốn sách xuống, thản nhiên nói:
"Người chết rồi chỉ còn lại nắm tro chút đất, chẳng còn gì nữa. Đồ đạc thế gian này sống không mang theo, chết cũng chẳng giữ được, không cần quá cẩn thận."
Nói rồi, anh rút từ kệ sách ra một quyển sổ ghi chép dày cộp. Bìa sổ bằng da, đầy vết trầy xước, các mép bị sờn được sửa chữa cẩn thận, đủ thấy chủ nhân rất trân quý quyển sổ này.
Mèo Ragdoll nhảy đến gần, liếc qua vài dòng rồi nói:
"Đây là nhật ký của Dương Thủ Thành."
Nó đọc vài đoạn trong đó:
"Đầu tháng Hai, Tiểu Dương và Nhất Minh nói sẽ đến thăm lão già này sau Tết."
"Mùng Một Tết, Tiểu Dương bảo nhà có việc không đến được. Không biết bố mẹ Tiểu Dương sức khỏe ra sao, mai gọi điện hỏi xem có cần gửi thêm tiền không."
“Nhất Minh hôm qua cũng không gọi điện thoại, một cú điện thoại cũng không có, không biết bận việc gì, Tết nhất còn bận như vậy, vất vả cho đứa nhỏ này.”
"Nghe nói Lập Nghiệp kết hôn rồi, cũng không mời lão già này."
“Không biết Quyên Quyên thế nào rồi, từ khi đổi số điện thoại, không liên lạc được nữa."
"Hôm nay Chí Kiệt gọi điện, nói rằng mất việc, tiền thuê nhà cũng không trả nổi. Tôi gửi cho nó 20.000, hy vọng thằng bé vượt qua được. Xã hội bây giờ, tụi trẻ thật không dễ dàng gì."
Mèo Ragdoll đọc từng câu từng chữ. Cuốn nhật ký rất dày, không phải ngày nào cũng ghi. Những trang đầu tiên từ hơn chục năm trước, ghi chép lại những chuyện vụn vặt kể từ khi Dương Thủ Thành bắt đầu hỗ trợ sáu sinh viên này.
Sáu người họ cách biệt tuổi tác. Sau khi tốt nghiệp, họ ngày càng ít liên lạc với Dương Thủ Thành. Đa phần sau này chỉ còn những lời than thở của ông cùng nỗi lo lắng dành cho họ.
Những lần liên lạc hiếm hoi của sáu người này với Dương Thủ Thành trong vài năm qua có lẽ đều là về việc vay tiền, tất cả đều là chỉ mượn không trả.
Mèo Ragdoll càng đọc càng tức giận, Nhạc An nghe mà mắt đỏ hoe. Chiết Dương khép quyển nhật ký lại, không đọc thêm nữa.
Họ đã tìm thấy thông tin liên lạc của sáu người này rồi, đang tính toán rời khỏi đây. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, Chiết Dương quay lại lấy cuốn nhật ký đi.
Nhạc An nhận ra rằng, dù Chiết Dương luôn miệng nói những thứ trần thế không cần quá cẩn thận nhưng hành động nhẹ nhàng khi đặt và cầm cuốn nhật ký lại đầy cẩn trọng. Cô chợt nhận ra, có lẽ ông chủ của mình không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Mèo Ragdoll từng lén lút nói với cô rằng Chiết Dương rất ghét loài người và bảo cô đừng có đi trêu chọc Chiết Dương. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến Chiết Dương ghét loài người đến vậy?
Khi trở lại tiệm dù, Chiết Dương đặt cuốn nhật ký trước mặt ông lão. Người đàn ông lúc này vẫn điên cuồng vung vẩy cây dù giấy dầu, nhưng khi nhìn thấy quyển nhật ký, ánh mắt ông thoáng chốc lay động, rồi lại tiếp tục phát điên.
Nhạc An không nhịn được, bước tới mở ra trang đầu tiên của cuốn nhật ký rồi đọc: “Các cháu nói ta là Tôn Đại Vương của các cháu, có thể giúp các cháu đánh đuổi yêu quái bảo vệ các cháu, dù Tôn Ngộ Không trông rất xấu xí, một mặt đầy lông khỉ, nhưng vì các cháu mong muốn, ta sẽ là Tôn Đại Vương.”
Chiết Dương cầm danh sách liên lạc của sáu người, sau đó ném cho mèo Ragdoll.
“Liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ đến đây.”
Mèo Ragdoll dùng móng vuốt trên chân ấn lên tờ giấy có ghi thông tin liên lạc, mặt mèo nhưng biểu cảm y như người, cau mày nói:
“Nếu bọn họ không tới thì sao?”
Chiết Dương quay đầu nhìn Kinh Huyền phía sau, tháo chiếc đầu gấu mà Kinh Huyền đang đội xuống, ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng xoa đôi tai gấu.
“Không đến? Vậy thì đánh gãy chân rồi mang đến.”
Hai đốm sáng đỏ trong hốc mắt Kinh Huyền rơi trên đôi tai gấu mà Chiết Dương đang vò nát. Một lúc sau, Kinh Huyền lặng lẽ ngồi xổm xuống trước mặt Chiết Dương, nghiêng đầu, đưa chiếc sọ trống rỗng của mình lại gần.
Chiết Dương nhìn đầu lâu trống rỗng trước mặt, cười nhẹ: “Muốn tôi xoa lỗ tai sao?”
Xương trắng lại tiến gần đến Chiết Dương hơn, màn sương đen lặng lẽ tràn tới, hất văng chiếc đầu gấu ra khỏi vòng tay Chiết Dương.
Chiết Dương duỗi tay ra, đầu ngón tay ở sọ não của Kinh Huyền sờ sờ một chút rồi đẩy đầu lâu của hắn ra.
“Chờ anh mọc được đôi tai rồi hãy nói.”
------
Tác giả có lời muốn nói:
Kinh Huyền: Ta còn không bằng một cái đầu gấu bông sao?
Chiết Dương: Không bằng :)