Người Yêu Của Tôi Là Một Bộ Xương

Chương 4: Toả Hồn phù - Em sẽ còn thích tôi sao?

Lúc này là giữa mùa hè, điều hòa không khí trong xe tải nhỏ vốn hoạt động không tốt, thời điểm bọn họ lái xe đến đây đã rất oi bức. Nhưng lúc trở về cũng không còn phiền não về vấn đề đấy nữa, bạch cốt nằm ở dưới chân Chiết Dương giống như một cái máy lạnh, đừng nói oi bức, mèo Ragdoll mang một thân lông mao còn cảm thấy lạnh. Nó cố gắng nép mình vào thành xe, cũng chỉ dám liếc mắt nhìn Chiết Dương lái xe với vẻ mặt bình tĩnh, mèo Ragdoll hoài nghi bạch cốt này chỉ mang khí lạnh bao vây như muốn đông nó, còn đối với Chiết Dương chính là luôn điều hòa làm cho nhiệt độ vừa phải, đối đãi khác biệt không cần quá rõ ràng như vậy a!

Khi quay lại cửa hàng ô thì trời đã tối hẳn, nhà để xe nằm ở phía sau cửa hàng, đậu xe xong xuôi Chiết Dương xuống xe bạch cốt cũng liền từ dưới chui ra, động tác linh hoạt không giống mới từ trong đất bị đào ra. Chiết Dương vừa được giải phóng mắt cá chân bị vây giữ suốt đường thì cổ tay lập tức bị bạch cốt giữ chặt, chỉ có thể cau mày nhìn chằm chằm bạch cốt không nói gì. Khi mở cửa, Chiết Dương nhận thấy có một tia sáng hắt ra từ cửa hàng bên cạnh vốn là vắng tanh, có vẻ như cửa hàng đã được cho thuê.

Ngõ Di Ấm là hẻm có vị trí hẻo lánh, trừ bỏ đầu hẻm có tiệm Trần Ký bán thịt kho, nơi cuối hẻm có cửa hàng bán dù, thì các cửa hàng phân bố ở giữa cơ bản đều không hoạt động. Không ai nguyện ý tới địa phương hẻo lánh này mở cửa hàng, nên cửa hàng trống bên cạnh cũng hiếm khi có thể cho thuê. Chiết Dương chỉ nhìn thoáng qua không có hứng thú thì đã thu hồi tầm mắt, đang định bước vào cửa thì chiếc bông tai chuông đồng bên tai trái đột nhiên vang lên “Đinh linh” ngắn ngủi một tiếng, nếu xung quanh không thật sự sự im lặng thì rất dễ bị bỏ qua không nghe thấy. Mèo Ragdoll cũng nghe thấy lập tức đứng dậy nhìn xung quanh.

“Có linh hồn à? Hay là ác linh?”

Chiết Dương nhìn xung quanh, trong hẻm tối không có gì cả, cất giọng nói:

“Có lẽ đó chỉ là một linh hồn lướt qua.”

Sau đấy liền không để tâm đến vấn đề này nữa, dắt bạch cốt đi thẳng vào cửa hàng ô dù. Mèo Ragdoll đứng ở cửa ngoảnh đầu nhìn một hồi rồi cũng đi theo, không quên ngoẹo đầu vào cửa, lẩm bẩm:

“Một con mèo xinh đẹp như tôi nếu ở nhà khác sẽ được sủng ái đàng hoàng, ở đây chỉ là làm trò con bò!”

Cửa hàng ô dù được che bằng những chiếc ô giấy dầu, Chiết Dương cố ý đi chậm hơn một chút, liếc sang một bên để quan sát bạch cốt. Mỗi chiếc ô ở đây đều do Chiết Dương tự làm, phương pháp làm vẫn là do Kinh Huyền dạy. Nhưng vào lúc này, đối mặt với ô giấy dầu đầy phòng, Kinh Huyền như cũ không có nửa điểm phản ứng, chỉ là xương ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Chiết Dương. Chiết Dương đi một bước anh ấy liền đi theo một bước, Chiết Dương bất động anh ấy liền bất động. Chiết Dương hít một hơi, giơ tay xé túi rác trên người Kinh Huyền ném đi, sau đó đẩy cửa phòng trong ra.

“Tôi tưởng rằng anh sau khi sống lại sẽ không còn cần những chiếc dù và nến này nữa. Không ngờ anh lại trở nên như vậy! Xem ra, những công lao này còn phải tiếp tục tích lũy.”

Chiết Dương nói ngữ khí không phát hiện ra cảm xúc. Mèo Ragdoll thật cẩn thận mà ngồi xổm ở cửa duy trì khoảng cách nhất định, nghe được lời của Chiết Dương nhịn không được hỏi:

“Chiết Dương, anh không phải là muốn tiếp tục đổi công đức cho ác ma trước mặt… Kinh Huyền đi?”

Chiết Dương kéo thang gỗ sang một bên, rút ra một cái xẻng nhỏ, cạo sạch giọt nến đã cháy hết.

“Nếu không như thế, chẳng lẽ để anh ấy sống như thế này? Tôi nếu đã làm anh ấy sống lại, nhất định sẽ để anh ấy khôi phục bình thường.” Nói đến đây, Chiết Dương mới biểu hiện ra một chút cố chấp.

Lúc này Chiết Dương đang đứng trên chiếc thang gỗ, bạch cốt đứng ở một bên nắm cẳng chân Chiết Dương, cũng không biết là vì biểu hiện chiếm hữu hay là sợ Chiết Dương ngã xuống nên ở một bên che chở anh ấy. Mèo Ragdoll thấy bộ dáng vô cùng chiếm hữu của bạch cốt đột nhiên có chút kinh hãi, nó nghĩ đến chuông đồng vang lên ở cửa, nghĩ đến một khả năng nào đó có thể xảy ra.

“Chiết Dương, anh sẽ không quên tình huống của mình, đúng không?”

Động tác cầm xẻng cạo nến của Chiết Dương tạm dừng một lúc, sau đó tốc độ thu dọn liền được đẩy nhanh.

“Tôi có thể có tình huống gì? Chẳng qua là tiếp tục tích công đức. Sau chín trăm năm, chẳng lẽ sẽ bởi vì Kinh Huyền sống lại sẽ thay đổi sao?”

Mèo Ragdoll một bên đôi mắt mèo trừng đến tròn xoe, nó vừa muốn tiếp tục nói thì nhìn thấy bạch cốt đang nắm bắp chân của Chiết Dương chậm rãi trượt xuống, ngón út mảnh khảnh kia đang nhẹ nhàng đặt ở làn da lộ ra mắt cá chân của Chiết Dương, nó liền trở nên nghiêm túc và hít một hơi thật sâu. Đôi mắt xanh của con mèo trở nên hơi kỳ dị, nó có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ trong không khí, mùi hương như có như không, thời khắc câu dẫn nó muốn cắn một ngụm.

Hương thơm này đến từ Chiết Dương.

“Chiết Dương, tôi tự nhận tôi không phải một con mèo tội ác tày trời nhưng cũng thường xuyên phải chịu mê hoặc từ thân thể của anh, trong óc ngẫu nhiên sẽ toát ra suy nghĩ ‘nếu có thể cắn một miếng thịt thì tốt rồi’. Người đứng cạnh anh… anh ta đang phải nhận bao nhiêu sự cám dỗ?”

“Càng tà ám, ác độc thì càng vô pháp chống đỡ hấp dẫn đến từ anh, từ khi khai quật bạch cốt này lên thì liền đối với anh có biểu hiện du͙© vọиɠ mãnh liệt chiếm hữu, tôi cũng không có cách nào tới gần anh.”

“Chiết Dương, các người đã từng có mối quan hệ thân cận như vậy sao? Thân cận đến nỗi anh ta nửa bước không chịu rời đi?”

Mèo Ragdoll liên tục thăm dò, Chiết Dương ngừng tay của mình cúi đầu nhìn bạch cốt đang đứng bên cạnh. Hai điểm hồng quang nơi hốc mắt vốn dĩ đang nhìn chằm chằm mắt cá chân Chiết Dương, lúc này thấy Chiết Dương cúi đầu, liền ngẩng đầu nhìn thẳng anh.

Mèo Ragdoll đặt câu hỏi như điểm tử về mối quan hệ của anh với Kinh Huyền… Quả thật bọn họ không thân đến vậy, hoặc là đã từng thân thiết như vậy khi Chiết Dương còn nhỏ.

Kinh Huyền lớn hơn so với Chiết Dương năm tuổi, Chiết Dương trở thành thư đồng của Kinh Huyền từ nhỏ, hàng ngày ăn ở thân thiết với anh ấy, nhưng từ khi càng trưởng thành Kinh Huyền liền đối với anh càng ngày càng xa cách, thủ lễ. Anh nhìn Kinh Huyền chỉ còn lại bộ xương trắng trước mặt, nhịn không được mở miệng:

“Anh…”

Anh muốn hỏi Kinh Huyền, chẳng lẽ thật sự giống mèo Ragdoll nói, sau khi sống lại những thân cận đối với anh đều là bởi vì máu thịt hấp dẫn? Anh cũng muốn ăn tươi nuốt sống máu thịt của tôi cường hãn sức mạnh sao?

Những lời này Chiết Dương không thể hỏi, muốn hỏi nhưng làm sao để hỏi? Kinh Huyền hiện tại bộ dáng này, không có thần trí còn linh hồn thì thiếu đi một nửa, chỉ có bản năng gϊếŧ chóc cũng không hỏi được gì. Bạch cốt thấy Chiết Dương nhìn chằm chằm vào mình thì có vẻ thích thú với điều đó, rất hài lòng khi Chiết Dương tập trung sự chú ý vào mình.

Đột nhiên, bạch cốt buông lỏng mắt cá chân Chiết Dương, từ từ nâng cánh tay lên, đưa tay lên bên tóc mái Chiết Dương. Kinh Huyền từng có một đôi tay rất đẹp, vô luận là giơ đao múa kiếm hay cầm bút đều rất đẹp. Hiện giờ này đôi tay chỉ còn xương ngón tay, Địa Ngục Triệu Văn quấn quít trên chúng, đôi tay đó đang nhẹ nhàng chạm vào ngọn tóc của Chiết Dương. Xương ngón tay mảnh mai trượt xuống đuôi tóc của Chiết Dương, nhẹ nhàng trượt trong không khí, như thể chạm vào thứ gì đó. Chiết Dương cúi đầu nhìn lại, biểu tình đầu tiên là mờ mịt, theo sau một cái chớp mắt sửng sốt.

Kinh Huyền đang lặp lại động tác chải đầu, Chiết Dương đã từng có mái tóc dài đen nhánh, mềm mại nhưng búi tóc luôn bị búi lệch, Kinh Huyền thường xuyên giúp anh tết lại. Nhưng hôm nay Chiết Dương đã sớm là một đầu tóc ngắn, Kinh Huyền chỉ có thể sờ soạng trong không khí, như thể mái tóc đen vẫn còn đó. Những băn khoăn và thắc mắc đó Chiết Dương rốt cuộc không hỏi nữa, anh đưa tay lên nắm lấy cổ tay Kinh Huyền trèo xuống khỏi thang gỗ rồi dẫn anh ấy đến trước bức chân dung.

“Mèo à, về sau những lời này không cần nói nữa.”

“Tôi sẽ tiếp tục tích cóp công đức giúp Kinh Huyền khôi phục bình thường, cũng sẽ giúp anh ấy tìm về một nửa linh hồn đã mất.”

Chiết Dương khom lưng nhìn bộ xương nhợt nhạt bên cạnh, từ bức họa kéo trong ngăn tủ một chồng trúc đã vót .

“Tôi còn muốn điều tra rõ là ai đánh cắp tất cả công đức của anh ấy, lại còn hại anh ấy lưng đeo ngập trời tội nghiệt.”

Mèo Ragdoll thấy Chiết Dương nói nhẹ giọng, nhưng ánh mắt như lửa đốt, râu ria xồm xoàm không nói gì. Nó chỉ là khách qua đường của cửa hàng ô dù này, Chiết Dương sao có thể nghe nó từ bỏ chín trăm năm kiên trì của mình? Chiết Dương mở ra một chồng trúc, đầu ngón tay trượt ở lưỡi dao thì máu lập tức chảy ra. Máu tươi nháy mắt chảy ra thì bông tai chuông đồng bên tai trái của Chiết Dương liền leng keng, âm thanh có chút dữ dội, cho thấy xung quanh có tà ma bị máu của Chiết Dương hấp dẫn không ngừng tiến tới, nhưng bọn họ không thể tiến vào trong này chỉ có thể kêu gào than khóc bên ngoài.

Nhất thời, ngoài cửa hàng bán ô đều có quỷ khóc sói gào, mèo Ragdoll tủng tủng chóp mũi ngửi được mùi máu tanh nồng nặc, lại thở dài nói nó thật may nó không phải là lệ quỷ sẽ không mất lý trí vì máu thịt của Chiết Dương. Thân xác của Chiết Dương là đại bổ đối với lệ quỷ và tà ám, nhưng đồng thời cũng là vực sâu. Máu thịt của anh ta sẽ gợi lên những điều xấu xa và ham muốn thuần khiết nhất trong lòng người. Vô luận là đối với người hay tà ám đều không phải chuyện tốt.

“Hôm nay có quá nhiều ác ma …” Mèo Ragdoll nghe quanh mình quỷ khóc sói gào, có chút kỳ quái.

Hôm qua Chiết Dương chết thay chảy nhiều máu như vậy, cũng không gặp có nhiều tà ám tới gần. Chiết Dương bịt tai giả điếc với đám ma sói hú xung quanh, nhưng bạch cốt nhìn chằm chằm vết thương trên đầu ngón tay, toàn thân có hắc khí lặng lẽ thoát ra. Mèo Ragdoll cảm thấy đau đớn trong tiềm thức khi nó nhìn thấy khí đen kia, nó gần như chính là thiếu chút bị bóp nghẹt bởi khí đen! Lúc này gặp lại, nó lập tức hét lên:

“Chiết Dương, cẩn thận! Cái tên bạch cốt kia muốn đả thương… anh?”

Lời nói đến cuối cùng nghẹn trở về, mèo Ragdoll kinh ngạc nhìn sương đen thoát ra từ bạch cốt thì tràn dọc theo những chiếc ô tản ra dường như có ý định muốn nuốt chửng ác linh, nhưng trước khi sương đen tới gần, ác linh đã hét lên bỏ chạy như sợ chết khϊếp nhưng lại có chút kỳ quái.

Chiết Dương phớt lờ con mèo, ngăn Kinh Huyền ăn thịt tà ma, khi ác linh rời đi anh lại tiếp tục viết chồng lên những lát trúc bằng máu, mỗi cái đều có tên của Kinh Huyền.

Mảnh trúc này được lấy từ cây trúc bên cạnh mộ của Kinh Huyền, ngày ngày đêm đêm sinh trưởng kế bên mộ. Nó được coi là hóa thân của Kinh Huyền, anh phải dùng Trúc Phiến chế tác Tỏa Hồn phù, tìm kiếm một nửa hồn của Kinh Huyền đã mất tích. Tỏa Hồn phù chế tác xong, Chiết Dương liền giơ tay đem một chồng Trúc Phiến vứt ra, mảnh trúc bay lơ lửng khắp gian phòng trong nhưng không có một mảnh tính toán rời đi nơi này. Sau một lúc lâu, tổng cộng mười tám phiến Tỏa Hồn phù, một mảnh tiếp sau một mảnh mà rơi xuống ở trước mặt Chiết Dương.

Mười tám khúc trúc, mười tám lá bùa tất cả đều thất bại. Kinh Huyền mất đi một nửa hồn, rốt cuộc nó đang ở nơi nào? Rốt cuộc là người nào có thể mang đi một nửa hồn của Kinh Huyền, còn làm Tỏa Hồn phù một phương hướng đều tra cũng không thể tra ra?

Chiết Dương nhìn những khúc trúc rơi xuống đất mà im lặng hồi lâu. Anh quay đầu nhìn bạch cốt bên cạnh, nỗi lo lắng trong lòng cũng dịu đi đôi chút. Ít nhất Kinh Huyền đã sống lại, dù chỉ là xương cốt cũng tốt hơn so với nằm trong quan tài, chỉ cần còn sống Chiết Dương tin tưởng mình sớm muộn gì có thể làm cho Kinh Huyền khôi phục như lúc ban đầu.

Đêm dài, Chiết Dương mỏi mệt một ngày, đảo mắt leo lên giường liền ngủ. Bạch cốt yên lặng nằm ở trong góc giường, nhìn chằm chằm Chiết Dương rồi chậm rãi đưa tay qua, cẩn thận nhẹ nhàng mà chạm vào đầu ngón tay Chiết Dương, sau đó chạm vào cánh tay của Chiết Dương. Rõ ràng thần trí không rõ, lại giống như có thể rõ ràng mà nhớ Chiết Dương.

Chiết Dương thật ra đã chuẩn bị một phòng khác cho Kinh Huyền, nhưng Kinh Huyền chính là không chịu rời khỏi Chiết Dương nửa bước, Chiết Dương không có cách nào lại mệt muốn chết rồi, chỉ có thể mặc kệ bạch cốt nằm ở một bên. Đêm nay, Chiết Dương có một giấc mơ.

Anh đã lâu không nằm mơ, nhưng không ngờ bây giờ Kinh Huyền sống lại, anh lại mơ thấy anh ấy. Trong mộng, bọn họ còn ở rừng trúc, trước mặt là Kinh Huyền vừa sống lại, không phải là một bộ xương cốt, mà là bộ dáng trong trí nhớ của anh. Anh ta mặc bộ quần áo cũ không vừa vặn nhìn Chiết Dương. Chiết Dương nghe được chính mình trêu ghẹo anh ấy mà nói:

“Nếu những người ở Liệt Chiến Quốc đã từng si mê anh, theo đuổi anh nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh bây giờ, không biết có còn thích không?”

Kinh Huyền nghe xong lời này cũng không tức giận, trên mặt toàn là là sủng nịch.

Anh hơi hơi khom lưng tới gần Chiết Dương, hơi lạnh hô hấp phả vào bên tai Chiết Dương, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy còn em? Chiết Dương, em sẽ còn thích tôi sao?”

___

Tác giả có lời muốn nói:

Chiết Dương: Xem biểu hiện của anh đi.

Kinh Huyền: 【trừng đỏ mắt, nhìn chằm chằm ——】