Người Yêu Của Tôi Là Một Bộ Xương

Chương 3: Ta chỉ biết Chiết Dương và Ꮆiết Ꮆiết thôi

Mây trên đầu lững lờ, cơn mưa nhẹ nhàng trút xuống.

Mèo Ragdoll cả người vô cùng đau đớn, nằm trên mép hố nhìn xuống. Bạch cốt để cho Chiết Dương chất vấn hết cái này đến cái khác, còn anh ấy chỉ biết nhìn chằm chằm Chiết Dương với hai mắt đỏ hoe, một chút âm thanh cũng không có.

Chiết Dương mím môi dừng lại, nhìn Kinh Huyền trở thành cái dạng này, sợ là đến nói cũng không thể. Anh đẩy đẩy Kinh Huyền người toàn xương cốt lạnh buốt và đầy âm khí đang gắt gao ôm lấy cánh tay mình. Chính bản thân tự lừa mình dối người, Chiết Dương cũng biết rõ Kinh Huyền hiện tại không những không được sống lại như cũ, không trở thành một bán thần mà còn biến thành quái vật lưng đeo tội nghiệt, linh hồn mất đi một nửa sợ là chỉ còn có lại một ít bản năng. Cũng không biết hiện tại Kinh Huyền có thể nghe hiểu tiếng người hay không, Chiết Dương thấy Kinh Huyền không buông tay, lại đẩy đẩy bờ vai của anh ấy.

“Kinh Huyền, buông tay ra, tôi muốn đi lên.”

Cảm nhận được sự từ chối của Chiết Dương, bạch cốt không chịu buông ra ngược lại càng ôm chặt hơn nữa. Không chỉ vậy, màn sương đen tan biến cũng đang từ từ đông đặc lại.

Những đám sương đen này cực kỳ lợi hại, hễ nơi có sương đen bao phủ thì hoa lá, cây cỏ và mặt đất nơi đấy sẽ nhanh chóng bị cháy xém và thối rữa, nhưng Chiết Dương ở giữa đám sương đen thì chẳng bị gì cả. Mèo Ragdoll sợ sương mù đen, vừa nhìn thấy sương mù đen lập tức lui về phía sau hai ba thước từ xa hét lên:

“Chiết Dương! Tôi ở đây chờ anh!”

Chiết Dương thấy Kinh Huyền không nghe lời, dứt khoát dùng sức giãy giụa, cố tình dùng sức thật mạnh giãy ra, bạch cốt Kinh Huyền cũng càng thêm sức ôm vào. Một người vùng lên đứng dậy, một người ôm chặt hơn. Chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc” cánh tay Chiết Dương đã bị bẻ gãy vặn vặn vẹo vẹo bị Kinh Huyền ôm vào trong ngực. Ngay khi cánh tay bị gãy, Chiết Dương hiển nhiên cảm thấy bạch cốt sau lưng cứng đờ, sau đó bạch cốt lập tức buông lỏng cánh tay ra, xương ngón tay mảnh khảnh thận trọng vươn tới đầu cánh tay của Chiết Dương, tựa hồ muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm vào, cùng vừa rồi bộ dáng cố chấp mà ôm người không chịu buông tay thật là một trời một vực.

Chiết Dương khẽ cau mày, anh không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là ném cánh tay bị gãy của mình từ đáy hố bò lên. Bạch cốt tựa hồ biết chính mình đã làm sai, không chỉ thu liễm sương đen đến không còn một mảnh, còn tùy ý Chiết Dương rời đi khỏi lòng ngực mình, xoay người nhảy ra đáy hố. Chiết Dương đứng trên mặt hố thì cánh tay gãy của anh nhanh chóng lành lại, anh xoay người đưa tay về phía bạch cốt vẫn còn đang đứng trong hố.

“Còn chưa lên? Đứng ở đó ngây ngốc làm gì?”

Sau khi mở quan tài, quần áo trên người Kinh Huyền đã tiêu tán sạch sẽ. Lúc này, chỉ còn một bộ xương cao lớn đang đứng đó, hai lỗ trống hốc mắt có hai cái hồng quang, bộ dáng tuy có chút dọa người nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận.

Kinh Huyền chậm rãi đặt xương ngón tay mình vào giữa lòng bàn tay Chiết Dương, cẩn thận gấp lại và nắm lấy với lực cực kỳ nhẹ, như thể anh sợ sẽ làm tổn thương Chiết Dương một lần nữa. Chiết Dương nhìn Kinh Huyền chỉ còn trơ xương chui ra từ đáy hố đứng bên cạnh, với dáng vẻ ghê rợn cùng bộ dạng khủng khϊếp, một chút công đức đều không có, ngược lại mang một thân ngập trời tội nghiệt, trong lòng anh cảm xúc cuồn cuộn, tư vị trong lòng là gì cũng nói không nên lời.

Đây là Kinh Huyền vì Liệt Chiến Quốc mà thất ước với anh, nhưng hiện tại Kinh Huyền không còn giống xưa nữa, không phải người cũng chẳng phải quỷ, mà trực tiếp thành quái vật. Đặt dấu chấm hết cho việc cứu hàng trăm nghìn người.

Nếu năm đó bọn họ cùng nhau trốn đi…

Chiết Dương thu hồi suy nghĩ, xoay người đi tìm mèo Ragdoll.

“Mèo!”

Mèo Ragdoll thò đầu mèo ra xa, không chịu lại gần. Không phải nó không muốn, mà chủ yếu là bạch cốt phía sau Chiết Dương, khi nhìn Chiết Dương thì hai điểm hồng quang yên tĩnh, thời điểm vừa thấy nó liền âm trầm đáng sợ, một bộ dáng hận không thể bóp nát nó, nó nào dám tới gần Chiết Dương a!

Không biết Chiết Dương chơi trò mang cái gì sống lại, cuối cùng biến thành cái thứ gì không kiểm soát được.

“Ngươi đi xuống dưới chân núi lấy bộ quần áo cũ trong xe mang lên đây”.

Mèo Ragdoll xa xa đáp ứng, nhanh như chớp chạy xuống núi. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách đem Kinh Huyền mang về trong xe, người ở thôn Nam Trúc thường đến trên sườn núi hái rau rừng, cái bộ dạng này của Kinh Huyền, nếu như bị người khác gặp được thì phiền toái. Thấy mèo Ragdoll chạy xa, Chiết Dương quay đầu nhìn chằm chằm Kinh Huyền người chỉ còn lại bộ xương. Anh nhìn Kinh Huyền, Kinh Huyền cũng đang nhìn anh, hai điểm hồng quang sâu kín, nhất thời không nhúc nhích.

“Kinh Huyền? Anh có còn nhớ rõ chính mình gọi là Kinh Huyền hay không?”

Chiết Dương thử thăm dò hỏi. Kinh Huyền thiếu một nửa linh hồn, lại đầy người ngập trời tội nghiệt, Chiết Dương thật sự không rõ anh ấy tỉnh táo hay không. Bạch cốt nghe hai chữ “Kinh Huyền” không có phản ứng, đứng bất động, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Chiết Dương. Chiết Dương tiếp tục hỏi:

“Anh còn nhớ rõ tôi là ai không?”

Bạch cốt vẫn là bất động. Chiết Dương lại nói:

“Tôi là Chiết Dương.”

Lần này rốt cục có phản ứng, bạch cốt tiến lại gần một bước, giơ tay lên, dường như muốn quấn lấy Chiết Dương như lúc ở dưới đáy hố, hai điểm hồng quang nhìn về phía cánh tay Chiết Dương bị gãy lúc nãy, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Chiết Dương bằng xương ngón tay của mình.

Chiết Dương trái tim khẽ run: "Anh còn nhận ra tôi, đúng không?”

Bạch cốt trầm mặc nhìn Chiết Dương, xương ngón tay anh ấy nắm lấy bàn tay Chiết Dương bất động, lại không có phản ứng. Nhìn thấy Kinh Huyền như vậy, Chiết Dương không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở, có chút khó chịu rụt tay lại. Bạch cốt nắm lấy Chiết Dương rất nhẹ bị Chiết Dương dễ dàng gạt ra, sau đó ngơ ngác nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng.

Chiết Dương cau mày hướng một bên khác đi, kéo ra một khoảng cách với bạch cốt. Khi khoảng cách khá xa, một làn sương đen mờ ảo thoát ra từ trong xương, làn sương đen dường như ẩn chứa vô số lệ quỷ gào thét chói tai, lan ra khu vực xung quanh, không ngừng lan tràn ra bốn phía, nó đi đến đâu nơi đó lập tức hoang tàn, cỏ cây khô héo.

Nhìn thấy cây trúc gần đó đã mục nát, khô héo thành một bãi bùn, sương đen vẫn còn đang lan tràn, Chiết Dương phải bước đến chỗ bạch cốt một lần nữa hét lên:

“Kinh Huyền, anh đang làm gì?”

Bạch cốt cúi đầu nhìn lòng bàn tay chính mình trống rỗng vẫn không nhúc nhích, tùy ý sương đen quanh thân tràn ngập ra ngoài. Chiết Dương hít sâu một hơi, nhìn lòng bàn tay bạch cốt, do dự một chút, lại đưa tay mình vào.

Ngay khi lòng bàn tay Chiết Dương chạm vào xương trắng lạnh lẽo, ngón tay lập tức bị gắt gao nắm lấy, lực đạo vừa vặn sẽ không quá lỏng lẻo để anh dễ dàng thoát ra nữa, cũng sẽ không thật chặt xúc phạm làm đau anh, cùng lúc đó sương đen tản ra từ bạch cốt lập tức hội tụ trở lại, biến mất vô hình.

“Anh rốt cuộc……”

Chiết Dương có vô số lời muốn nói, cuối cùng chỉ là thở dài, bạch cốt dường như không hiểu tâm trạng phức tạp của Chiết Dương chỉ biết nắm tay Chiết Dương đột nhiên khẽ run lên, như là muốn lấy lòng. Chiết Dương cuối cùng cũng xác định được Kinh Huyền hiện giờ thần trí không rõ, chỉ biết gây chết chóc, cũng may tựa hồ còn đối với anh còn có chút ấn tượng, nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn:

“Cũng không biết ở hiện giờ trong mắt của anh tôi là như thế nào, trước kia anh không phải sợ nhất là tôi quấn lấy anh sao?”

Mèo Ragdoll ngậm bao quần áo vội vàng gấp gáp chạy trở về, ném bao quần áo xuống liền lập tức thối lui ra xa không chịu tới gần. Chiết Dương ngày hôm qua có quá nhiều suy nghĩ lung tung, nên chuẩn bị không được chu toàn, may mà trên xe có mấy bộ quần áo cũ, lúc này đây trường hợp khẩn cấp liền có mà dùng.

Kinh Huyền so với Chiết Dương cao lớn hơn, ngay cả khi không có da thịt chỉ còn lại bộ xương, quần áo mặc lên người Kinh Huyền vẫn là lộ cánh tay, lộ cái chân. Chưa kể xương tay, xương chân lộ ra là chuyện nhỏ, chuyện to đó là đầu lâu trần trụi nhô ra, ai nhìn thấy cũng sợ muốn ngất xỉu.

Kinh Huyền vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, tựa hồ chỉ cần Chiết Dương dính bên người, anh sẽ không giải thoát sương đen đầy sát khí gây chết chóc, mà thời điểm này phiền phức nhất là làm sao để cho Kinh Huyền buông tay anh ra để giúp mặc quần áo. Chiết Dương dỗ dỗ anh ấy giống như dỗ một đứa nhỏ thì Kinh Huyền mới không tình nguyện mà buông tay ra, vừa tròng lên một bên tay áo ngay lập tức liền bắt lấy tay Chiết Dương. Chiết Dương nhìn chằm chằm đầu lâu của Kinh Huyền, mắt liếc sang phía túi đựng rác bị ném một bên.

Anh lấy ra một túi rác mới, chọc hai lỗ nhỏ trên đó rồi ngoắc ngón tay về hướng Kinh Huyền:

“Tới đây nào, khom lưng xuống.”

Bạch cốt rất nghe lời, Chiết Dương lập tức cúi người khom lưng đưa mặt dán sát vào, hai điểm hồng quang càng dí gần mặt Chiết Dương, có hơi phảng phất thập phần si mê. Chiết Dương không để ý đến điều này, anh thật vất vả để gỡ tay Kinh Huyền, lần nữa giơ tay đem bao nilon màu đen trực tiếp tròng lên đầu lâu của Kinh Huyền, điều chỉnh vị trí để Kinh Huyền có thể thông qua hai lỗ nhỏ nhìn thấy bên ngoài.

Nhìn hai điểm hồng quang, Chiết Dương giơ tay đem kính râm trên mặt mình lấy xuống đeo lên trên mặt Kinh Huyền. Chỉ là hiện giờ Kinh Huyền chỉ còn lại xương cốt không có da thịt, anh ấy lỗ tai hay cái mũi đều không có, Chiết Dương buông lỏng tay kính râm thẳng tắp rớt xuống, lộ ra hai điểm hồng quang trên đầu lâu của Kinh Huyền.

Chiết Dương sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm hai điểm hồng quang, không hiểu sao từ bên trong nhìn ra được một chút vô tội, anh không khỏi nhếch lên khóe miệng cười khẽ.

“Nếu những người Liệt Chiến Quốc đã từng si mê anh, theo đuổi anh, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh bây giờ, không biết có còn thích không?”

Bạch cốt mặc một bộ quần áo cũ với một chiếc túi nilon đen trên đầu trông thật buồn cười, ấy vậy mà không hề khó chịu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Chiết Dương giống như là vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, lại như là thật lâu không thấy quá mức nhớ nhung.

Lúc này Chiết Dương cười khẽ, bạch cốt liền tiến lại gần, hai tay bí mật trộm ôm lấy eo của Chiết Dương, đầu hơi nghiêng một chút, ghé sát vào tai Chiết Dương, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói. Chiết Dương bỗng nhiên ý thức được hai người khoảng cách quá gần, thu lại tươi cười khom lưng giúp Kinh Huyền kéo kéo, sửa sửa chắc chắn rằng không có thứ gì bị lộ ra ngoài.

Mặc xong quần áo, Kinh Huyền bởi vì cả người không một chút thịt, quần áo liền dính sát ép vào. Lúc trở về hẻm Di Ấm phải đi qua một trạm thu phí, chờ lên xe lập tức mang Kinh Huyền giấu ở băng ghế sau. Đường xuống núi thật thuận lợi, chỉ cần nắm tay Chiết Dương, Kinh Huyền liền an an tĩnh tĩnh như không có tồn tại. Đương nhiên, chỉ có Chiết Dương cảm thấy như thế, mèo Ragdoll này một đường đi được thập phần thống khổ.

Nó phát hiện chỉ cần đến gần Chiết Dương một chút, Kinh Huyền sẽ mang hai điểm hồng quang lập tức hung ác nhìn về phía nó, tựa hồ nếu nó không biết điều mà cách ra Kinh Huyền sẽ nháy mắt đem nó treo cổ. Cho dù nó không ngừng nới rộng khoảng cách với Chiết Dương, Kinh Huyền vẫn sẽ hết lần này tới lần khác nhìn nó, tựa như đang nghĩ cách giải quyết trong lặng lẽ.

Trở lại xe, Chiết Dương hết lời khuyên can Kinh Huyền núp ở băng ghế sau, mèo Ragdoll như cũ ngồi xổm ngồi ở ghế phụ, nhưng lại run như cầy sấy. Chiết Dương khởi động xe, lái xe ra ngoài không bao lâu liền cảm thấy cổ chân lạnh buốt. Anh cúi đầu xuống thì nhìn thấy Kinh Huyền, cái tên này lợi dụng chính mình một thân bộ xương không tốn diện tích bao nhiêu nằm dưới gầm xe chui ra từ giữa ghế, thò ra một cái đầu lâu bọc túi nilon mà xương ngón tay thì nhẹ nhàng nắm cổ chân Chiết Dương.

Chiết Dương: “……”

Anh hiện tại bây giờ đem cái tên Kinh Huyền này nhét vào trong quan tài một lần nữa chôn trở lại, có còn kịp không?