Hệ Thống Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 12

Trong phòng làm việc, Hứa Hoan vẫn đang nói chuyện với bố mẹ tôi.

"Giờ kỳ thi đại học là thời kỳ mấu chốt của Lâm Thanh Di, có chuyện gì thì có thể đợi đến khi kết thúc kỳ thi đại học rồi giải quyết, không nên làm chậm trễ con cái."

"Hơn nữa tôi cũng xem tài khoản video của Thanh Di, cũng không có gì quá đáng cả, đều là chia sẻ học tập thôi."

"Điều này rất tốt. Thanh Di học tập rất thực tế, có thói quen tốt, chia sẻ một số ghi chú học tập có thể giúp ích cho rất nhiều người."

Đối mặt với giáo viên, mẹ tôi luôn luôn thấp kém.

Nghe Hứa Hoan nói vậy, bà lập tức gật đầu bày tỏ ủng hộ tôi học tập.

Bố tôi cũng cười xòa.

Nhưng tôi lại bày ra tính khí nóng nảy, bướng bỉnh tuyên bố tuyệt đối sẽ không trở về nhà.

"Con ầm ĩ cái gì? Chẳng lẽ còn muốn mẹ con xin lỗi con hay sao?"

Bố tôi giận dữ trách mắng tôi, còn mẹ tôi lau nước mắt oán trách tôi lớn rồi nên cánh cũng cứng cáp rồi.

Lâm Tri Niệm cũng hùa theo lau nước mắt.

Kỹ năng diễn xuất của nó vẫn tốt hơn tôi nhiều, không cần phải véo đùi.

"Chị, hay chị về nhà đi. Là lỗi của em vì đã lo lắng vớ vẩn rồi kể cho bố mẹ nghe chuyện của chị."

Hứa Hoan thở dài, giống như một giáo viên vì học sinh cống hiến hết mình không cầu lợi lộc: "Như thế này đi, trước cứ để Thanh Di ở nhà tôi."

"Như vậy hai người cũng yên tâm, tôi cũng có thể dạy kèm bài tập cho em ấy, chuẩn bị cho kỳ thi."

Tiếng khóc thút thít chợt im bặt.

Bố mẹ trố mắt nhìn nhau, như thể không ngờ cô giáo Hứa lại tốt với tôi như vậy.

"Ở nhà cô có vẻ không được thích hợp cho lắm?"

"Dù sao cũng không mất bao lâu, chờ thi xong rồi để Thanh Di trở về là được."

Với sự giúp đỡ của Hứa Hoan, tôi đã dọn ra khỏi nhà một cách suôn sẻ.

Mà Lâm Tri Niệm không thể chịu được sự giễu cợt của các bạn học nên đã chọn về nhà ôn tập trước kỳ thi.

Dù sao có sự giúp đỡ của hệ thống học sinh giỏi, nó về nhà cũng giống vậy thôi.

Lâm Tri Niệm ở nhà đếm từng ngày cho đến ngày giáo sư Tây Lâm sẽ đến trường. Nó luôn mơ mộng về việc mình sẽ nở mày nở mặt như thế nào khi trở lại trường.

Tuy nhiên, tôi đã thăm dò hành trình gần đây của giáo sư Tây Lâm, có thể không có lựa chọn nào cho Trung Quốc.

Em gái thật đáng thương, lại phải thất vọng nữa rồi.

Sau khi chuyển đến nhà Hứa Hoan, chúng tôi trao đổi dễ dàng hơn.

Cô ấy cầm một xấp thông tin nhà cửa rồi hỏi tôi: "Thích cái nào? Tôi tặng em."

Gần đây, Hứa Lãng đã giấu gia đình len lén đi tập thử.

Quả thật cậu ấy chơi game rất giỏi, Hứa Hoan và tôi vốn định sắp xếp cho chiến đội của cậu ấy đi cửa sau, kết quả không có tác dụng gì cả.

Trước đó Hứa Lãng đã nổi tiếng trong giới game, một số đội ngũ đã liên hệ với cậu ấy.

Tôi hỏi Hứa Hoan: "Hứa Lãng đi thi đấu chuyên nghiệp nhưng cũng chưa từ bỏ việc kế thừa gia sản. Chờ sau này cậu ấy giải nghệ, chị đã cân nhắc nên xử lý như thế nào chưa?"

Hứa Hoan loay hoay với xấp thông tin nhà cửa, nghe vậy liền cười rạng rỡ: "Đó là chuyện năm sáu năm sau. Nếu trong vòng năm năm tôi còn chưa đứng vững gót chân, để cho Hứa Lãng hưởng lợi thì đáng đời tôi rồi."

"Còn em thì sao, rời khỏi nhà chỉ là bước đầu tiên phải không? Tiếp theo em định làm gì?"

Tôi mỉm cười nói: "Tất nhiên là em sẽ dạy cho em gái em một bài học mà em ấy sẽ không bao giờ quên".