Hệ Thống Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 11

Ngày hôm sau trong lớp, Lâm Tri Niệm lo lắng tìm tôi, nói trước mặt cả lớp:

"Chị, hôm qua chị không về nhà, bố mẹ lo lắng lắm."

"Đêm qua chị đi đâu vậy? Hôm nay em lại thấy chị ngồi trên xe của một người đàn ông đến trường."

"Chị, chị đừng vì giận dỗi mà hủy hoại cuộc đời mình nha."

Khi các bạn trong lớp đang trố mắt nhìn nhau thì bố mẹ tôi cũng chạy đến.

Mẹ tôi thấy tôi giống như gặp kẻ thù truyền kiếp, tiến tới không nói một lời tát vào mặt tôi.

"Lâm Thanh Di, mày có biết xấu hổ không hả, cả đêm không về! Nghe Tri Niệm nói, mày còn đi theo đàn ông!

"Mày muốn vứt hết thể diện của tao đi đấy hả."

Vì lớp tự học trước nên giáo viên thong dong đến muộn.

"Phụ huynh bạn học Lâm có việc gì thì mời đến phòng làm việc nói chuyện."

Tóc đen dài, mắt kính không gọng, áo khoác màu cà phê.

Giáo viên vừa khéo đến đây chính là Hứa Hoan.

Nói với bố mẹ tôi xong, ánh mắt sắc lẹm của cô nhìn về phía Lâm Tri Niệm

"Bạn học Lâm Tri Niệm, tối hôm qua bạn học Lâm Thanh Di sau khi ra khỏi nhà đã gọi cho tôi.

"Người sáng nay đưa bạn ấy đến trường là tôi."

Hứa Hoan đẩy kính lên nói: "Mặc dù buổi sáng mây dày đặc, không nhìn thấy mặt trời, nhưng cũng không đến nỗi em nhầm tôi là đàn ông chứ?"

Các bạn học cười lớn, sắc mặt Lâm Tri Niệm dần dần trở nên khó coi, đáy mắt vẫn còn lưu lại một tia vui mừng chưa tiêu tan, nhìn có chút buồn cười.

"Hy vọng tất các bạn học cũng coi đây là lời cảnh cáo, không nên nghe gió thành mưa, tin đồn chỉ dừng lại đối với ai khôn ngoan.

"Khi mọi người lan truyền chuyện gì đó, nếu không thể cam đoan đó là sự thật thì cũng đừng nói ra khỏi miệng. Đây không chỉ là có trách nhiệm với người trong cuộc, cũng là trách nhiệm với chính mình."

Nói xong, Hứa Hoan ôm sách rời đi, gọi bố mẹ tôi đi cùng đến phòng làm việc.

Tôi cắn môi, rưng rưng nước mắt, trông như một bông hoa trắng nhỏ tủi thân vì bị ức hϊếp.

Cái biểu cảm này có lực sát thương vô cùng lớn.

Vốn bị Hứa Hoan nói cho một phen các bạn học có chút ý kiến, thấy tôi như vậy càng cảm thấy tức giận bất bình.

"Lâm Tri Niệm, sao cậu cứ luôn bịa đặt tin đồn lung tung về chị gái mình thế?"

"Đúng thế, lần trước ở phòng thiết bị cũng như thế này có phải không?"

"Chắc cậu ghen tị với chị gái mình chứ gì? Dáng dấp người ta xinh đẹp, có trách thì phải trách cậu không được thừa hưởng gen tốt, sao còn ghen tị làm hại người khác chứ?"

Lời nói sắc bén như dao, Lâm Tri Niệm che mặt, khóc lóc chạy ra ngoài.

Có lẽ con bé đang thắc mắc, tại sao trao đổi hệ thống rồi, nó vẫn là người bị nhắm đến chê cười.

Ở cuối hành lang, Lâm Tri Niệm đang gầm gừ với tôi: "Lâm Thanh Di, chị đắc ý lắm nhỉ? Giờ tôi mới hiểu, sao mọi người chỉ thích loại người dối trá như chị."

Tôi mỉm cười nói: "Đừng nói như bản thân em vô tội vậy chứ. Em hại chị không thành, đó là do em ngu ngốc."

"Sống lại một đời rồi, em vẫn ngu xuẩn như ở kiếp trước."

Lâm Tri Niệm tức giận đến mức muốn phát điên, cố nhịn xuống:

"Ồ, bản lĩnh khua môi múa mép thôi mà, chị nghĩ là tôi sẽ sợ chị sao? Sắp tới giáo sư Tây Lâm sẽ đến trường tuyển chọn học sinh, lần này ông ấy sẽ đưa tôi đi. Dù cho chị nổi tiếng trên mạng thì sao? Ngay cả chinh phục Hứa Lãng cũng không xong, chẳng lẽ còn có thể dựa vào việc nổi tiếng trên mạng để chinh phục người khác?

Con bé chỉnh lại biểu cảm của mình, chậm rãi quay người gõ cửa phòng làm việc.

Mà tôi cúi đầu, đáy mắt che giấu sự mỉa mai nhàn nhạt.

Giáo sư Tây Lâm là thầy của tôi ở kiếp trước, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, ông đã từng đích thân đến trường để tuyển chọn tôi làm học trò cuối cùng.

Cũng nhờ ông mà tôi mới được tiếp xúc với vật lý tiên tiến, dần dần mở mang tầm mắt.

Nhưng Lâm Tri Niệm không biết, giáo sư sẽ đến trường là bởi vì tôi đã trả lời các câu hỏi kiểm tra mà ông ấy đặt ra.

Ông ấy chọn tôi trước, sau đó mới tìm đến trường.

Cho nên, Lâm Tri Niệm còn đang chăm chỉ chờ đợi giáo sư Tây Lâm, đã trả lời được những câu hỏi mà giáo sư để lại chưa?

Tôi đoán, có lẽ là chưa.

Hệ thống cũng sẽ không hướng dẫn ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nó chỉ có trách nhiệm cung cấp trợ giúp.

Với tính cách của Lâm Tri Niệm, có lẽ nó sẽ không sắp xếp nhiệm vụ học tập không cần thiết cho mình.

Để cho một người không thích học tập trở thành học sinh giỏi, không biết cái nào đau đớn hơn, hệ thống học sinh giỏi hay Lâm Tri Niệm nhỉ.