Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Mang Thai Bé Con

Chương 4

Trần Kinh Dược không hoàn toàn tốt với em gái ruột Trần Dao, ngoại trừ lần đầu đón về nhà họ Trần, về cơ bản xem như người xa lạ.

Thực ra bọn họ đều biết Úc Tinh Ngữ không hề ghen tị, cô chỉ muốn rũ sạch quan hệ, kể cả mọi người trong cuộc đời mình.

Bất kể có làm gì, cô dường như ở bên ngoài thế giới này, không có cảm xúc.

Trời mưa to đến nửa đêm, âm thanh cực kỳ lớn.

Cô bị tiếng mưa đánh thức, liền đi ra hành lang ngắm mưa.

Dì y tá giật mình tỉnh dậy, vội nhắc nhở cô: “Đừng đứng bên ngoài, kẻo bị cảm lạnh.”

Cô không vâng lời, không đi vào trong.

Dì ấy không còn cách nào, đành phải phủ thêm áo cho cô.

Có lẽ vì cơn mưa đã làm dịu đi trái tim nóng nảy của cô, Úc Tinh Ngữ nhìn cơn mưa đã làm ướt ghế ngồi và chỗ tập thể dục ở tầng dưới bệnh viện, ngón tay đang cầm điện thoại giật giật.

Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Kinh Dược, nhưng cô không đủ nghị lực để một mình sinh con, cho nên suy nghĩ một chút, cuối cùng gọi điện cho chồng cũ.

Úc Tinh Ngữ muốn tìm Cố Tự Bắc vì vậy cô đã gọi cho anh.

Cố Tự Bắc là nam chính trong cuốn sách cô đọc còn nữ chính là Trần Dao – cô gái đã hoán đổi thân phận với cô.

Bản thân cô bây giờ giống như chiếc thuyền lênh đênh trên biển, đứa bé là con của Cố Tự Bắc và anh có quyền được biết, vì vậy Úc Tinh Ngữ không quan tâm đến nam chính nữ chính gì đó nữa, cô quyết định gọi cho anh.

Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cô thất vọng.

Anh không trả lời.

Ngón tay cầm điện thoại của cô yếu ớt cuộn tròn, lòng rối như tơ vò không biết nên làm gì tiếp theo.

Việc đứa trẻ được sinh ra có phải là điều đã được định trước? Cô phải làm sao bây giờ? Sinh đứa bé xong rồi tự mình nuôi dạy?

Úc Tinh Ngữ tự hỏi, liệu cô có muốn làm mẹ đơn thân không.

Không hẳn. Cô không thể tự mình gánh một trách nhiệm nặng nề như vậy.

Cô không muốn một mình gánh lấy trách nhiệm này.

Cô biết tình trạng của mình rất tệ, có lẽ sau này còn tệ hơn nữa, trong tất cả những người cô biết, người duy nhất mà cô không bài xích có lẽ là Cố Tự Bắc.

Bởi vì không yêu nên không có gánh nặng về tâm lý.

Vì vậy, sau khi do dự cô vẫn gửi tin nhắn cho anh để nói về việc này.

Sau đó quay về giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, bác sĩ muốn cô ở lại mấy ngày nhưng cô không muốn nằm viện nên đã trực tiếp xuất viện. Sau khi xuất viện cô không muốn về ngôi nhà cũ của mình.

Lê Tuyền biết cô ở đâu, cô không muốn làm phiền cô ấy, vì vậy Úc Tinh Ngữ đã về nhà thu dọn đồ đạc, chọn một nơi ngẫu nhiên, lên tàu cao tốc và đi ra ngoài.

Khi lên tàu, một anh trai phía trước nhìn thấy cô đang mang thai nên đã nhanh chóng nhường chỗ cho cô còn kèm theo ánh mắt đánh giá.

Sau khi ngồi vào chỗ, những tiếng ồn ào xung quanh khiến cô không thoải mái, cô lấy tai nghe ra, bật một bản nhạc nhẹ nhàng, đội mũ áo hoodie lên, che lông mày và mắt, cố gắng cách ly với mọi thứ xung quanh.

Có mấy bác gái ngồi đối diện vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, khi đang nói chuyện thì phát hiện cái bụng to của cô, lập tức hỏi: “Cháu gái, mang thai tháng thứ mấy rồi?”

Úc Tinh Ngữ không muốn trả lời.

Thế nhưng bác gái vẫn tiếp tục: “Hình như mới được năm sáu tháng. Con dâu dì sau khi mang thai thì lên cân vù vù, còn cháu sao lại gầy thế?”

“Cháu đi một mình à? Chồng cháu đâu? Có phải nhà chồng đối xử với cháu không tốt?”

“Dì thấy quần áo cháu mặc cũng toàn hàng hiệu. Dì nói cháu nghe, mẹ chồng và chồng của cháu đối xử với cháu không tốt thì cháu phải tự đối tốt với bản thân. Gầy như này nên nấu thêm canh sườn và hầm gà, khi con dâu dì mang thai, dì ngày nào cũng nấu cho con bé ăn, cháu trai nhà dì sinh ra bụ bẫm kháu khỉnh lắm.”