Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Mang Thai Bé Con

Chương 3

Mặc dù Úc Tinh Ngữ là đứa nhỏ ôm sai của hai nhà Trần Úc, nhưng em gái thân thiết nhất trong lòng Trần Kinh Dược luôn là Úc Tinh Ngữ.

Lê Tuyền vẫn nhớ dáng vẻ Trần Kinh Dược chạy theo Úc Tinh Ngữ khắp nơi khi cô còn bé. Cô có tính cách lạnh lùng, làm việc theo ý mình, luôn thờ ơ với Trần Kinh Dược. Nhưng Trần Kinh Dược rất thích em gái. Nếu những đứa trẻ khác muốn bắt nạt cô, Trần Kinh Dược sẽ đánh chúng. Lúc học cấp hai, có một lần, hai người họ đến nhà một người bạn cùng lớp qua đêm, Trần Kinh Dược nhờ người mượn xe máy chở về. Sau này, từ cấp ba đến đại học, hễ là con trai trổ mã có tốt cỡ nào mà đến gần Úc Tinh Ngữ, anh trai sẽ đấm vào mặt kẻ đó.

Trần Kinh Dược là người kiểm soát em gái kỳ quặc nhất Lê Tuyền từng thấy. Anh ấy học không tốt ở cấp hai, vì lo lắng sau này lên cấp ba không thể bảo vệ em gái, cho nên vào học kỳ cuối anh ấy đã phấn đấu cực dữ dội, cuối cùng đã vượt qua sít sao kỳ thi quan trọng của thành phố.

Đáng tiếc, cuối cùng số phận trêu người.

Úc Tinh Ngữ không phải em gái ruột của Trần Kinh Dược.

Quên đi, Trần Kinh Dược điều chỉnh tâm tình, vẫn coi Úc Tinh Ngữ như em gái. Nhưng Úc Tinh Ngữ lại...

Bác sĩ nhanh tới đây, kiểm tra cho Úc Tinh Ngữ, đồng thời khuyên: “Đứa bé rất khỏe mạnh, dù cô không ăn uống nhiều ngày như vậy đứa bé cũng không sao. Đừng phụ lòng nó. Bất kể có chuyện gì, cô cũng nên trân trọng cơ thể mình.”

Úc Tinh Ngữ nằm ở trên giường, nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Bác sĩ bất lực thở dài, xác nhận vấn đề của cô không nghiêm trọng, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lê Tuyền ở lại đến rất khuya, thấy cô vẫn ngơ ngẩn, biết tính tình của cô nên cũng biết nói nhiều vô ích, sau khi dặn dò mấy câu liền trở về. Tuy vậy đã sắp xếp một y tá đặc biệt để chăm sóc cô.

Dì y tá rất dịu dàng nhìn Úc Tinh Ngữ, kể cho cô nghe về hai đứa cháu của mình, nói bọn nó rất đáng yêu.

Úc Tinh Ngữ không có cảm giác gì, xoay người, giả vờ ngủ.

Lúc này bên ngoài trời bắt đầu mưa, Lê Tuyền đợi một lúc thì có một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước mặt.

Bên ngoài hơi lạnh nên vừa vào xe cô ấy đã hà hơi. Người đàn ông mặc áo sơ mi xám đưa cho cô ấy chiếc khăn mặt. Động tác nhẹ nhàng lau đi chút ẩm ướt trên mặt cô ấy, hỏi: “Con bé có đỡ hơn chưa?”

Người đàn ông rất đẹp trai, ngũ quan nổi bật, mắt hoa đào, giơ tay nhấc chân mang theo dịu dàng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một bên gò má, trông rất tuấn tú.

Đây là Trần Kinh Dược.

“Bác sĩ đã tiêm cho cậu ấy, còn kê thuốc hạ nhiệt, giờ đã ổn rồi.”

Nói đến đây, cô ấy hơi phát sầu: “Cái thai đã hơn năm tháng, bây giờ phải làm sao! Là lỗi của em, gần đây bận quá, không có thời gian quan tâm cậu ấy!”

Trần Kinh Dược hôn lên đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ bên cạnh, an ủi cô ấy: “Không liên quan đến em, là chuyện của con bé. Hai ngày nay em đã vất vả rồi.”

Lê Tuyền lắc đầu: “Cậu ấy không chỉ là em gái của anh, còn là bạn tốt của em.”

Lê Tuyền không cha không mẹ, khi còn nhỏ vô cùng tự ti. Chính lòng tốt của Úc Tinh Ngữ đã khiến cô ấy trở nên tốt hơn.

Điều cô ấy không hiểu là tại sao người xung quanh Úc Tinh Ngữ trở nên tốt hơn, còn Úc Tinh Ngữ lại càng không ổn?

Lê Tuyền hỏi Trần Kinh Dược: “Anh có muốn lên gặp cậu ấy không?”

Trần Kinh Dược ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia buồn bã, lắc đầu: “Không được, bây giờ em ấy không ổn định, anh không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ em ấy. Nếu em ấy cần gì thì để anh sắp xếp.”

Anh ấy tự cười nhạo mình: “Có phải vì anh quá tốt với Trần Dao nên em ấy mới hận anh như vậy hay không.”

Lê Tuyền nhìn vẻ buồn bã của Trần Kinh Dược, cảm thấy đau lòng.