Chương 37
Tô Quý và Cố Thanh Lam chưa chính thức qua lại với nhau, tuy hai người đềukhôngnói, nhưng cảm giác cứ như là người
yêu.
Tô Quý
không
biết mình có còn
yêu
Cố Thanh Lam nữa hay
không, nhưng lúc ở bên
anh
ta,
cô
vẫn
sẽ
nhớ tới ngày trước.
Lúc Cố Thanh Lam còn ở bệnh viện, ngày nào
cô
cũng đến, có lần Cố Thanh Lam
đang
ngủ,
cô
cũng
không
đi, ngồi mãi đến trưa, trang sách cũng
khôngdám lật, chỉ có thể lôi Ipad ra lặng lẽ lướt web cho đỡ buồn.
Lúc trời dần tối,
cô
cảm thấy mắt mình nhức nhức, nháy mắt mấy cái ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Cố Thanh Lam
đang
nhìn
cô.
Mỗi khi
cô
thất thần vì điều gì đó,
không
nhìn
anh
một
lúc lâu, chỉ cần chuyển ánh mắt về phía
anh,
sẽ
thấy
anh
đang
chăm chú nhìn
cô.
cô
giật mình
một
chút, liền cười với
anh, đứng lên
đi
đến bên giường: “anhThanh Lam, có cần em lấy gì cho
anh
không?”
anh
không
trả lời, vẻn vẹn lắc đầu,
thật
lâu sau mới
nhẹ
nói: “Em ở đây là tốt rồi.”
Em ở đây là tốt rồi... Nhưng
rõ
ràng họ
đã
bỏ lỡ hơn mười năm, cách xa trùng trùng điệp điệp.
Sao còn có thể, chỉ cần em ở đây là tốt rồi?
Đêm đó
cô
vẫn về Tô gia như mọi ngày, Mặc Viễn Ninh
đang
ở trong phòng khách chờ
cô.
Bệnh dạ dày của
anh
mới tái phát, còn mới bị sốt cao, sắc mặt
không
thể nào tốt được, nhìn thấy
cô
liền khẽ cười, bên môi
không
giấu được dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, em về rồi.”
cô
cúi đầu
không
lên tiếng nhưng trong lòng gợn sóng.
cô
nghĩ, nhất định
cô
đã
yêu
Mặc Viễn Ninh, nếu
không
sau khi ly hôn, tại sao vẫn lần lượt kiếm cớ, hết lần này tới lần khác,
không
thể chống cự được
sựdịu dàng xâm lấn.
Nhưng
cô
không
thể tin tưởng Mặc Viễn Ninh, dù lúc
anh
say rượu thấp giọngyêu
cầu,
cô
cũng
không
thể tin tưởng
anh
lần nữa.
Thời gian trôi rất nhanh, Tô Hòa
đã
trở về Ý được hai tháng, Giáng sinh cũng đến rồi.
Đêm Giáng sinh, Cố Thanh Lam hẹn
cô
đến Cố gia ăn tối, sau đó
cô
thấy đèn trắng treo khắp sân, còn có cả ngọn đèn cùng sáng lên
một
chỗ, nhìn nổ tung như pháo hoa.
Cố Thanh Lam mỉm cười, đưa
một
hộp gấm ra trước mặt
cô: “Tiểu Quý, vào đêm trăng sáng ấy, tại...”
cô
cúi đầu xuống, đó là
một
đồ trang sức cổ
cô
tình cờ nhìn thấy hôm
đi
đấu giá tranh vẽ khi
cô
còn thiếu niên.
Nó cũng
không
phải đồ đặc biệt quý giá, chỉ là
một
chiếc cài áo tạo hình hoa linh lan, dưới ánh đèn lóe lên như mộng ảo.
Hôm nay nó lại xuất
hiện
trước mắt
cô, thời gian như đảo lộn,
một
lần nữa trở về quá khứ.
cô
ngẩng đầu, nhìn nụ cười thản nhiên
trên
mặt Cố Thanh Lam, giống với khi họ còn trẻ như đúc,
anh
nói: “Tiểu Quý, chúng ta bắt đầu lại
một
lần nữa được
không
em?”
cô
nhìn
anh
thật
lâu, cuối cùng mới
nói
một
câu, nước mắt
đã
lăn
trên
khuôn mặt: “Nhưng
anh
Thanh Lam, cho tới bây giờ, chúng ta chưa từng bắt đầu.”
cô
không
nhớ mình
đã
trở về Tô gia như thế nào, chỉ biết
cô
cự tuyệt món quà đó,
không
dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt bi thương của Cố Thanh Lam, liền hốt hoảng bỏ trốn khỏi Cố gia.
cô
thật
sự
quá ti tiện,
cô
đã
lợi dụng Cố Thanh Lam -
cô
nghĩ
trên
thế giới này nếu có
một
người có thể khiến
cô
triệt để quên Mặc Viễn Ninh, vậy
khôngnghi ngờ gì nữa, đó chính là Cố Thanh Lam.
Nhưng
cô
đã
quên cảm giác rung động vì Cố Thanh Lam từ lâu, phải chăngcô
đã
khắc sâu Mặc Viễn Ninh trong lòng? Phải chăng Mặc Viễn Ninh càng ngày càng là duy nhất trong
cô?
cô
chỉ biết, nếu giây phút đó
cô
tiếp nhận tâm ý của Cố Thanh Lam, đó
sẽ
làmột
sự
sỉ nhục với
anh
ta.
Lúc
cô
về nhà động tĩnh
không
nhỏ, bất kể là tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang hay tiếng sập cửa mạnh cũng đủ để kinh động tất cả mọi người.
Mặc Viễn Ninh nghe được tiếng động, bỏ Laptop trong tay xuống, từ trong phòng
đi
ra
đã
thấy Quản gia Tôn đứng trước cửa phòng Tô Quý.
Chắc cũng gần hai tháng rồi
anh
và Tô Quý chỉ gặp nhau,
nói
chuyện vài câu lúc ăn cơm,
hiện
giờ
anh
đương nhiên
không
thể tự tiện xông vào phòng ngủ của Tô Quý, liền cười cười với Quản gia Tôn: “Tiểu Nguyệt làm sao vậy?”
Quản gia Tôn ngẩng đầu nhìn
anh
một
cái, cân nhắc
một
chút mới mở miệng: “Tiểu thư hôm nay đến nhà Cố tiên sinh.”
Mặc Viễn Ninh vừa định thở ra, chợt nghe ông tiếp tục
nói: “Sau khi tiểu thư rời khỏi Cố gia lại
đi
đến quán bar trong nội thành... Uống rượu giải sầu hai giờ liền.”
Mặc Viễn Ninh lập tức có chút dở khóc dở cười, đêm nay là đêm giáng sinh, phần lớn quán bar trong thành phố đều mở suốt đêm, khách đến quán càng đông hơn so với bình thường.
Rốt cuộc Tô Quý nghĩ gì mà ngày hôm nay lại chạy tới quán bar uống rượu giải sầu
một
mình? Tô gia
không
phải
không
có hầm rượu, chẳng lẽ
cô
khôngsợ gặp nguy hiểm ở nơi hỗn tạp đó sao?
Nhìn nét mặt
anh, Quản gia Tôn dường như đoán ra
anh
đang
nghĩ gì, liềnnói: “Phó Viễn
đi
cùng tiểu thư.”
Phó Viễn là người thường xuyên đưa đón
anh
tan tầm, còn là lái xe lâu năm thường xuyên đưa Tô Quý ra ngoài,
anh
ta là người đáng tin cậy, biết
mộtchút võ thuật, nên coi như có thể đảm bảo an toàn cho Tô Quý.
Mặc Viễn Ninh khẽ thở dài, cười với Quản gia Tôn: “Tình hình Tiểu Nguyệt bây giờ thế nào?”
Đó cũng là lo lắng của Quản gia Tôn, sau khi Phó Viễn đưa Tô Quý trở về
đãnói
với ông, tiểu thư say quá rồi,
trên
xe vừa khóc vừa cười loạn hết cả lên.
Quản gia Tôn
không
biết đêm nay ở Cố gia
đã
xảy ra chuyện gì, nhưng mọi vấn đề ông đều nghĩ cho Tô Quý, liền
không
nhịn được tức giận,
nói
chuyệnkhông
kiềm chế như ngày thường: “Cố tiên sinh sao có thể cứ để tiểu thư về như vậy chứ? Cũng
không
nhìn xem thân phận Cố gia là gì, còn dám chê tiểu thư
đã
từng kết hôn!”
Quản gia Tôn nóng nảy chỉ suy nghĩ chủ quan
đã
kết luận,
thì
ra ba Cố Thanh Lam - Cố Thịnh
đã
từng
nói
Tô Quý tuy kế thừa gia sản nhưng
đã
từng kết hôn, chồng cũ còn ở trong chính nhà mình, bấy nhiêu cũng đủ thấy
khôngminh bạch.
Cố Thanh Lam lại là con trai độc nhất Cố gia, luôn được kỳ vọng rất nhiều, Cố Thịnh thiên vị con mình, có chút bất mãn với đối tượng kết giao của Cố Thanh Lam
hiện
giờ cũng có thể lý giải được.
Nhưng trong mắt Quản gia Tôn luôn trung thành tận tâm với Tô gia, tất cả trở thành
sự
mạo phạm sâu sắc.
Từ thời Tô Vĩ Học, Tô Gia luôn chèn ép Cố gia
trên
mọi phương diện, Cố giarõ
ràng chê tiểu thư nhà mình từng kết hôn, trong mắt Cố Thịnh quả thựckhông
thích nổi Tô Quý.
Gần đây Tô Quý và Cố Thanh Lam thường xuyên ở gần nhau, Mặc Viễn Ninh cũng biết, nhưng
anh
không
nghĩ nhanh như vậy họ
đã
nói
đến chuyện hôn nhân, huống hồ ở giữa còn vật cản lớn nhất, chính là
anh.
anh
cảm thấy hơi xấu hổ, cũng
không
biết phải đáp lại như thế nào.
Quản gia Tôn liên tục quay đầu dò xét
anh, cuối cùng sợ Tô Quý
đang
suy sụp, sau khi say lại làm chuyện gì ngốc nghếch, ông chỉ có thể nén giận,
nóivới
anh: “Mặc tiên sinh... Tôi có
một
yêu
cầu hơi quá đáng, ngài có thể
đi
vào chăm sóc tiểu thư được
không?”
Mặc Viễn Ninh cảm thấy may mắn khi nghe ông ta thỉnh cầu, cười cười
nói: “Đâu phải
yêu
cầu quá đáng đâu, tôi vào được mà.”
Đẩy cửa phòng Tô Quý ra, trong phòng tối om, Mặc Viễn Ninh đóng cửa lại trước.
thật
ra từ khi
anh
vào Tô gia, căn phòng này từng là phòng ngủ của
anh
và Tô Quý, sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên
anh
bước vào, căn phòng
đã
có
sựthay đổi lớn.
anh
mất
một
khoảng thời gian để thích ứng với bóng tối, mới dần dần nhìn thấy
một
người
đang
ngồi dưới chân giường.
cô
ôm đầu gối, co người lại ngồi
một
chỗ, cúi đầu
không
phát ra tiếng động.
Trong
không
khí có mùi rượu tản mát, tuy nghe Quản gia
nói
cô
uống say, nhưng Mặc Viễn Ninh
không
xác định được rốt cuộc
cô
đã
uống bao nhiêu, say đến mức nào.
Đúng lúc này Tô Quý đột nhiên chuyển động, xoay nửa người lại.
Khoảng cách giữa họ rất gần nên
cô
không
mất chút sức nào liền đưa tay kéo ống quần
anh, như
một
đứa trẻ dựa đầu và thân thể vào chân
anh,
cô
nhẹgiọng gọi: “anh
Thanh Lam.”
Mặc Viễn Ninh nửa ngồi xuống,
cô
lập tức ôm lấy cánh tay và cơ thể
anh, tiếp tục gọi
anh: “anh
Thanh Lam.”
Ôm lấy
cô, Mặc Viễn Ninh mới phát
hiện
cơ thể
cô
đang
run lên, giờ tuy là mùa đông, nhưng nhiệt độ trong phòng rất ấm, dù mặc áo mỏng cũng
khôngcảm thấy mát, vậy mà
cô
lại
đang
run, chỉ e
đã
bị cảm lạnh.
Mặc Viễn Ninh đưa tay khẽ vuốt má
cô, quả nhiên vẫn còn cảm giác ẩm ướt, vừa rồi
cô
khóc, cuộn người
không
mở đèn ngồi trong phòng, yên lặng
khôngmột
tiếng động rơi lệ.
anh
ôm
cô
hoàn toàn vào trong ngực, chốc lát sau mới cười cười, dịu dàngnói: “Tiểu Nguyệt, trốn
một
góc khóc thầm, cũng
không
phải phong cách của em đâu.”
Chỉ có
anh
mới gọi
cô
là “Tiểu Nguyệt”, Cố Thanh Lam
sẽ
gọi
cô
là “Tiểu Quý”, nếu như Tô Quý còn chút tỉnh táo, lúc nghe thấy
anh
nói
sẽ
biết người bên cạnh mình là ai.
Nhưng
cô
lại rúc vào trong l*иg ngực
anh, cố chấp gọi
anh: “anh
Thanh Lam.”
Xem ra
cô
thật
sự
say bất tỉnh nhân
sự
rồi, chỉ làm loạn bằng bản năng, Mặc Viễn Ninh khẽ thở dài, chỉ có thể bế
cô
lên giường,
nhẹ
nhàng đắp chăn chocô.
Kết quả vừa đắp chăn xong,
cô
liền bật dậy, ôm lấy eo
anh,
nói
như làm nũng: “Đừng
đi.”
cô
say như vậy,
không
nhìn thấy
cô
thật
sự
ngủ say, Mặc Viễn Ninh làm saođi
được,
anh
vặn đèn đầu giường sáng hơn
một
chút, đưa tay vòng quanh vaicô, bật cười: “Được rồi,
anh
không
đi.”