Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 36

Chương 36
ặc Viễn Ninh trầm mặc

một

lát, trong cuộc đời

anh

có rất ít những lúc như vậy, chuyện

không

phải

anh

làm lại bị người khác ngang ngược chỉ trích.

Loại chuyện tức cười này trước kia

anh

rất ít khi gặp, nhưng tại Tô gia

thì

liên tiếp xảy ra.

anh

chỉ có thể thở dài: “Để tôi đoán

một

chút nhé,

anh

Cố xảy ra

sự

cố gì phải

không?”

Tô Hòa gật đầu: “Giống như tôi năm đó, tai nạn xe, có điều Thanh Lamkhông

lái xe, chỉ ngồi phía sau nên chỉ bị thương

nhẹ.”

Tô Hòa chỉ trần thuật

sự

thật, cuối cùng còn ngẩng đầu nhìn

anh.

Mặc Viễn Ninh sững sờ,

không

nghĩ tới

anh

ta

sẽ

nói

đến chuyện năm đó,không

khỏi có chút buồn cười: “anh

Tô, chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào,anh

hẳn là người



nhất phải

không?”

Tô Hòa thường ngày đều lãnh đạm rụt rè hôm nay lại hạ quyết tâm chơi xấu, hờ hững nhìn

anh

nói: “Tôi



hay

không

không

quan trọng, tôi chỉ muốn xem Tiểu Quý có



hay

không

thôi.”

anh

ta vừa dứt lời, có người vội vàng chạy từ

trên

tầng xuống, người đó vừa vặn là người mới

đi

lên - Tô Quý.



hiển nhiên nghe trong điện thoại

đã

biết chuyện Cố Thanh Lam bị thươngđang

làm kiểm tra tại bệnh viện, quần áo

trên

người chưa kịp thay

đã

vội vàng chạy xuống.



đi

thẳng đến phía Tô Hòa, sắc mặt trắng bệch, bờ môi cũng có chút run rẩy: “anh, em đến bệnh viện thăm

anh

Thanh Lam

một

chút.”



quá bối rối,

nói

xong mới nhớ liền

nhỏ

giọng trách

một

câu: “Sao

anhkhông

nói

sớm cho em biết? Chuyện quan trọng như vậy.”

Tô Hòa gật đầu: “Cũng

không

đến mức đó, chuyện ngày hôm qua ấy mà,không

muốn quấy rầy hai người.”

anh

ta

nói

“hai người”, đương nhiên ám chỉ Tô Quý và Mặc Viễn Ninh vẫn nhàn nhã hưởng thụ tại khu du lịch.

Sắc mặt Tô Quý càng tái nhợt, cười to

nói: “Đâu có quấy rầy gì đâu, bọn em...không

quan trọng lắm.”



không

muốn

nói

tiếp, bắt đầu mặc áo khoác, xách túi, bước nhanh ra khỏi phòng khách.

Lái xe vừa được gọi tới trước cửa, Quản gia Tôn đứng bên cạnh xe thay

cômở cửa,



cứ như vậy cúi người lên xe, rời khỏi đó rất nhanh.

Trong khi đó,



không

liếc mắt nhìn Mặc Viễn Ninh

đang

đứng trước mặt mình, cũng

không

nói

với

anh

bất cứ câu gì.

Nhìn ô tô

đi

xong, Tô Hòa mới quay đầy lại nở nụ cười với Mặc Viễn Ninh vẫn luôn im lặng

không

nói

gì: “anh

Mặc cảm thấy thế nào?

không

biết cuối cùng Tiểu Quý có còn tin

anh

hay

không?”

Từ đầu đến cuối, khóe môi

anh

vẫn hơi cong lên, ánh mắt

anh

có chút lười biếng, lúc nhìn

anh

ta từ

trên

xuống dưới lạnh như băng.

Bởi vì Tô Hòa là

anh

trai Tô Quý nên

anh

chưa từng dùng ánh mắt đó nhìnanh

ta, nhưng bây giờ nhìn

anh

ta, trong ánh mắt

anh

không

còn ôn hòa như trước, chỉ còn lại

một

mảng lạnh buốt.

“anh

Tô, tai nạn xe ở Florence

một

năm trước, người động tay động chân vào chiếc xe chính là

anh.”

anh

chậm chạp

nói, ngữ khí cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng, “anh

tưởng Tô Vĩ Học

không

phát

hiện, thực ra từ lúc

anh

đột nhiên có hứng thú với kết cấu xe, lúc

anh

nghiên cứu tư liệu khắp nơi, ông ấy

đã

cảm thấy rồi, nên ông ấy mới bảo tôi gọi điện cho người giúp việc và kỹ sư bảo trì xe cho

anh.”

“Khi đó Tô Vĩ Học

đã

phát

hiện

mình bị bệnh nặng

không

thể chữa trị, nhiều lần tạo áp lực với

anh, hi vọng

anh

có thể trở về làm người thừa kế Tô Khang. Vì chuyện này

anh

và ông ấy

đã

cãi nhau cả năm trời, lần này Tô Vĩ Học quyết cắt viện trợ kinh tế cho

anh, lan truyền tin tức làm bại hoại thanh danh của

anh

ở học viện mỹ thuật để

anh

không

chịu nổi, dứt khoát đến cực đoan... Cho nên dù tai nạn đó do con người làm ra, cũng căn bản

không

phải có ai muốn hại gia đình

anh, mà là

anh

có ý định tự sát mà thôi.”

anh

nói

đến đây, ánh mắt nhìn về phía Tô Hòa

đã

mang theo thương hại: “Chỉ có điều

anh

không

ngờ, tai nạn đó lại có người tử vong, còn liên lụy đến hai mẹ con vô tội.

anh

càng

không

ngờ đó là lần cuối cùng ba

anh

trước sau như

một

thúc ép, khống chế

anh.”

“Ông ấy bị bệnh nặng, lại

không

chịu

nói

cho

anh

biết, vì quan hệ ba con giữa hai người

đã

chuyển biến xấu từ lâu, ông ấy sắp chết, cũng

không

thể mềm yếu đối mặt với

anh.”

anh

lạnh lùng

nói

xong, bật cười: “anh

Tô, đây chính là bi kịch của gia đìnhanh. Trong mắt tôi, chỉ là

một

người cha với tự trọng vô cùng lớn và

một

mộtđứa con trai luôn tự cho mình là đúng... cùng nhau diễn trò hề mà thôi.”

Sau khi về với cái gọi là văn minh xã hội, cho tới bây giờ Mặc Viễn Ninh đều giỏi dùng khoan dung và lương thiện để ngụy trang chính mình, chỉ khi

nói

ra những lời này,

sự

lạnh lùng và tàn nhẫn của

anh

ở sâu trong nội thâm mới bộc phát vô cùng tinh tế.

anh

từng chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử, Tô Vĩ Học và Tô Hòa khi đó vìkhông

thể khai thông nên mới gây ra

sự

thật

bi ai,

anh

không

thể lý giải nổi, lại càng

không

quan tâm.

Cho dù

anh

cảm giác mình

đã

yêu

Tô Quý, Tô Vĩ Học và Tô Hòa

trên

danh nghĩa từng là ba vợ và

anh

vợ cũng

không

thể thay đổi được.

anh

nói

xong những câu đó, dừng

một

lát, vừa cười vừa

nói: “Cho nên

anh

Tô cũng

không

cần giả vờ những chuyện này đều do tôi làm là được rồi.

anh

Tô từng xem qua lý lịch của tôi, vậy nên

anh

hiểu rất

rõ, nếu tôi

thật

sự

muốn ra tay gϊếŧ

anh

hay vị Cố tiên sinh kia... tôi

sẽ

cho các người biết

rõ, thế nào mới là tiêu chuẩn chuyên nghiệp.”

anh

quay người chuẩn bị rời khỏi, sau lưng lại truyền đến thanh

âm

lạnh lùng của Tô Hòa: “anh

Mặc.”

Cho tới bây giờ

anh

ta vẫn lãnh đạm, dù vừa rồi sau khi Mặc Viễn Ninh

nóixong, sắc mặt Tô Hòa dường như tái nhợt

một

chút, nhưng ánh mắt vẫnkhông

thay đổi.

Thấy bước chân Mặc Viễn Ninh dừng lại,

anh

ta mới

nói: “Nghe xong những gì

anh

vừa

nói, tôi càng cảm thấy quyết định của mình là đúng... Tôi phảikhông

từ mọi thủ đoạn để Tiểu Quý rời xa

anh.

anh

là ma quỷ máu lạnh.”

Mặc Viễn Ninh hiển nhiên

đã

nghe quá nhiều đánh giá kiểu này, vẻn vẹn chỉ khẽ cười

một

tiếng, bước lên tầng.

Tô Quý

đi

thẳng đến sáng hôm sau mới trở lại Tô gia.



ở lại trong bệnh viện trông Cố Thanh Lam

một

đêm, dù bác sĩ

đã

nói

chocô

biết lần nữa, Cố Thanh Lam chỉ bị gãy xương đùi, đầu bị va chạm, não có chút chấn động nhưng

không

đáng ngại,



vẫn nhất quyết ở lại.



đã

nghe quản gia Cố gia kể lại

sự

cố, nghe

nói

là lái xe đưa Cố Thanh Lam ra ngoài,

đang

xuống núi đột nhiên phanh

không

ăn, cuối cùng đâm vào vách núi mới dừng lại.

Cũng may trong lúc nguy cấp, lái xe kinh nghiệm nhà họ Cố

đã

đánh tay lái, nên hai người bị thương đều

không

nghiêm trọng, gặp phải tai nạn xe mà chỉ như vậy

đã

may mắn lắm rồi.

Cố Thanh Lam muốn khuyên



mau rời khỏi bệnh viện, nhưng

anh

ta

đangchoáng váng buồn nôn,

thật

sự

không

có nhiều sức, còn Tô Quý lại kiên trì ngoài ý muốn nên chỉ có thể để



ở lại.

Suốt

một

đêm, hốc mắt



đã

có quầng thâm, tinh thần uể oải, lúc về nhà cả người có chút ngơ ngẩn.



vừa vào phòng

đã

ngửi thấy mùi đồ ăn mới nhớ ở bệnh viện



chỉ nhìn Cố Thanh Lam ăn sáng còn mình

không

ăn gì.

Khi



về là tám giờ đúng, bình thường Mặc Viễn Ninh

đã

đi

làm, hôm nayanh

lại

đang

ở nhà.

Thấy



đi

tới,

anh

liền cười

nói: “Tiểu Nguyệt,

anh

đã

cho người chuẩn bị bữa sáng cho em rồi.”

Ngữ khí của

anh

vẫn ôn nhu như vậy, Tô Quý lại

không

tự chủ lùi về sau

mộtbước rồi dò xét

anh.

Trong mắt

cô,

anh

vẫn như lúc trước, sắc mặt tuy vì mới ốm dậy nên có chútkhông

tốt, nhưng so với lúc ở khu du lịch

thì

đỡ hơn nhiều rồi.

Đôi mắt đen nhánh đó vẫn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tưởng như chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng

sẽ

chìm đắm.



không

nói

chuyện với

anh, vẻn vẹn chỉ

nhẹ

gật đầu, cố gắng cười,

đi

đến bàn ăn ngồi xuống.

Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ bếp trưởng Tô gia, đại khái chỉ có Mặc Viễn Ninh biết



những gì



thích.

trên

bàn bày món cháo mà



thích ăn và đồ ăn cay, cháo nấu bằng nồi đất, trong lúc đun

không

thêm nước, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi.

trên

bàn còn có

một

nồi bánh quế, đó là thứ



thích ăn kèm nhất khi ăn cháo, lúc



còn bé

không

biết

đã

bị Tô Vĩ Học mắng bao nhiêu lần những thứ đó

không

bổ dưỡng, sau khi kết hôn với Mặc Viễn Ninh,

anh

vẫn chiều chuộngcô, dù cho



có bao nhiêu thói quen “không

quý tộc”, “chẳng biết từ đâu chui ra”,

anh

đều chưa từng can thiệp.



cúi đầu yên lặng ăn sáng, cho đến khi bát cháo

không

còn gì,

một

giọt nước mắt lăn dài

trên

mặt

cô, im hơi lặng tiếng.

Nhưng Tô Quý cũng chỉ rơi xuống

một

giọt nước mắt đó,



không

ngẩng đầu, vì vậy



cũng

không

biết thần sắc của Mặc Viễn Ninh

đang

ngồi đối diện như thế nào.



khẽ

nói: “Em vẫn

không

thể tin tưởng

anh, chúng ta dừng lại tại đây

đi.”

Sau đó

thật

lâu



mới nghe thấy

anh

bật cười,

không

giống tiếng cười ngắn ngủi mọi khi, lần này

anh

cười

một

lúc, cười

không

ngừng được đến mức giọng có chút khàn khàn mới dừng lại,

nói: “Được.”

Thứ năm, Tô Hòa vẫn lên máy bay trở về Ý.

Hôm đó Tô Quý đến tiễn

anh

ta, trước khi đăng ký, Tô Hòa ngẩng đầu nhìncô, giọng

nói

ôn hòa: “Tiểu Quý,

anh

không

thể chăm sóc em, nhớ bảo trọng.”

Tô Quý là người

đã

từng ly hôn, còn là chỉ tịch

một

công ty,



cũng cảm thấy mình đáng thương, nghe

anh

trai

nói

vậy liền cười cam đoan: “Em

sẽ

chăm sóc tốt cho mình,

anh

cứ yên tâm

đi.”

Sau khi tiễn Tô Hòa, cuộc sống của



so với lúc trước cũng

không

thay đổi gì lớn, nhưng



dần bắt đầu hỏi đến chuyện ở công ty, cũng tự bê cuốn sách kinh tế học dày cộp ra nghiên cứu.

một

tháng sau, trong hội nghị thường kỳ của công ty,



bất ngờ tới dự họp, ngồi cạnh Mặc Viễn Ninh, cười hướng

anh

ra hiệu: “Trợ lý Mặc cứ

nói

tiếp

đi, tôi nghe là được rồi.”

Sau đó



thật

sự

không

nói

gì thêm, chỉ là khi hội nghị kết thúc,



cười cườinói: “Sau này hàng tuần báo cáo lại cho tôi

một

chút, tôi rảnh rỗi lâu rồi... cũng nên phụ trách cuộc họp hội đồng quản trị, có đúng

không?”

Như vậy



ràng là thu quyền, những người khác sao lại

không

nhìn ra, Phương Hoành là người đầu tiên đồng ý: “Tô tổng đừng quá khiêm tốn, trợ lý Mặc gần đây

đã

làm rất nhiều việc, mọi người đều thấy

rõ.”

Tô Quý chỉ cười cười: “Đúng vậy, trợ lý Mặc

thật

sự

quá cực khổ rồi.”

Mặc Viễn Ninh vẫn ngồi bên cạnh mỉm cười theo công thức hóa, nhìn thấy

côđịnh rời khỏi liền đứng dậy kéo ghế thay

cô: “Tô tổng

đi

thong thả.”

Tô Quý

nhẹ

gật đầu, nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó quay người

đimất

không

dừng lại nhiều hơn

một

giây.