Mặc dù rất muốn ăn dưa của đệ nhất mỹ nhân trong Ma Môn ngay lập tức, nhưng đá truyền âm của Tang Huỳnh nhận được tin từ sư phụ nói có việc cần tìm nàng, nên nàng đành phải về nhà trước.
Sư phụ của Tang Huỳnh là người mà nàng nhận sau khi xuyên qua đây, không chỉ nhặt nàng từ ngoài đường về mà còn dạy nàng kỹ năng nấu rượu, giúp nàng có một nghề phòng thân, không đến nỗi chết đói.
Cho nên có thể nói sư phụ là người tông thiết nhất của nàng ở thế giới này.
Tang Huỳnh mang trứng ma thú về ký túc xá cất. Nhờ có đồng môn, nàng mới biết vòng tay ma tinh còn có chức năng chứa đồ.
Dù không gian không lớn nhưng rất tiện lợi để lưu trữ đồ đạc. Nàng bỏ hũ rượu còn lại vào trong đó rồi rời khỏi Ma Môn.
Khi Tang Huỳnh đến quán rượu của sư phụ thì trời đã tối.
Trước quán rượu đặt một cái ghế mây, một người mặc áo xanh đang nằm trên đó. Mái tóc bạc xõa trên lưng ghế, y ngồi co ro trên ghế như không một kẻ không xương không cốt, một tay xương xẩu buông thõng xuống, trên bụng có một con mèo mướp béo.
Con mèo mướp ngái ngủ, quay đầu nhìn thấy Tang Huỳnh, khẽ "meo" một tiếng.
Người mặc áo xanh nhấc mí mắt lên nhìn một cái.
"Sư phụ."
"Ừm." Nguyên Thanh lẩm bẩm: "Đệ tử mất tích đã trở về."
Tang Huỳnh lấy ra hũ rượu đặt lên giá bên cạnh, Nguyên Thanh mở to mắt: "Vòng tay ma tinh?"
"Vâng, con đã gia nhập Ma Môn."
"Gia nhập Ma Môn?"
Động tác của y hơi mạnh, làm phiền con mèo trên bụng. Bốn công con mèo mướp đạp mạnh, nhảy xuống khỏi người ông, làm y ôm bụng kêu lên đau đớn.
Tang Huỳnh không nói nên lời, sư phụ của nàng còn yếu hơn cả nàng, y thực sự yếu đuối đến mức không chịu nổi một cơn gió.
Có lẽ vì y cũng là hỗn chủng, dù không biết y bao nhiêu tuổi nhưng mỗi khi qua ngày mùng một, cơ thể y lại yếu đi một chút.
Nguyên Thanh đứng dậy, lững thững đi đến bên cạnh nàng, hít hà hũ rượu nàng mang đến rồi chỉ vào hũ bên trái: "Đắng."
"Hả?"
Tang Huỳnh ngơ ngác. Nàng ngửi thấy không có vấn đề gì, hương thơm thoang thoảng.
Nàng lấy bát nhỏ thử một chút, một vị chát bao trùm đầu lưỡi, vị đắng nhè nhẹ không tan khiến nàng không nhịn được thè lưỡi.
Nguyên Thanh bật cười trước hành động của nàng. Đệ tử của y cũng có một cái lưỡi không chịu được vị đắng, cay, mặn giống như con mèo mà y nuôi.
"Con vừa nấu rượu vừa nghĩ gì vậy?"
Tang Huỳnh hồi tưởng lại, có lẽ vừa qua ngày mùng một nên tâm trạng nàng khá ủ dột, khi nấu rượu cũng mang theo cảm xúc đó.
Rượu mà nàng nấu chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của nàng. Khi tâm trạng nàng tốt thì rượu sẽ cực kỳ ngọt ngào, khi tâm trạng không tốt thì sẽ có vị chát.
"À."
"Còn một hũ rượu gần như được nấu cùng lúc, con đã tặng người ta rồi."
"Tặng ai?"
"Một nhân vật lớn trong Ma Môn."
Chẳng phải nàng đã tặng một hũ rượu đắng cho Tả Hộ pháp sao?
Vậy thì hay rồi, thế chẳng phải là biến khéo thành vụng, vô tình đắc tội người ta sao?
Thấy nàng có vẻ hối hận, Nguyên Thanh xoa đầu nàng: "Không sao, nếu ở Ma Môn không ổn thì sư phụ sẽ nuôi con."
Trước là Tả Hộ pháp, rồi lại đến sư phụ, sao bọn họ đều thích xoa đầu nàng thế nhỉ?
Tang Huỳnh liếc mắt nhìn ông, ước lượng chiều cao chênh lệch giữa mình và sư phụ. Nàng đành phải thừa nhận, có lẽ đối với Ma Tộc mà nói nàng quá thấp nên rất thuận tay để xoa đầu.
"Sư phụ, người gọi con đến có việc gì vậy?"
"Ta có việc phải ra ngoài. Vốn định gọi con đến giúp coi quán nhưng con đã gia nhập Ma Môn, ngày mai không tiện phải không?"
"Con có thể xin phép."
"Thôi, ta gọi Tiểu Lê vậy."