Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 30

Tuy Trì Giao có thể nghe thấy lời của Tang Huỳnh, nhưng ônh ta không thể suy nghĩ lý trí, trong lòng ông ta có một giọng nói điên cuồng hơn đang gào thét, hô hào chiến đấu không ngừng, khao khát máu me.

"Nhớ lấy, là Ma tộc, các ngươi phải không ngừng chiến đấu."

"Thức tỉnh bản năng chiến đấu, cường hóa Ma thân của các ngươi!"

Rất may là ông ta vẫn nhớ mình đang huấn luyện căn bản cho tân binh, sau một hồi huấn luyện, ông ta yêu cầu tân binh chia thành nhóm ba người, đối chiến với Ma thú cấp thấp trong trường, yêu cầu mỗi nhóm hợp tác săn ba con Ma thú, giới hạn trong hai canh giờ.

Tang Huỳnh chia vào một nhóm cùng một tiểu tử béo đáng yêu và một nữ ma xinh đẹp.

Ba người vừa đi vào trường huấn luyện, vừa làm quen nhau.

"Ta tên là Tử Hoài, ta, ta không có bản lĩnh gì..." Tiểu tử béo có chút tự ti nói, "Học hai môn công pháp, đều học không ra gì."

Tang Huỳnh nghĩ: Đồng thời học hai môn công pháp mà còn nói không có bản lĩnh?

Trong tiểu thuyết loại ma vũ song tu này đều là cấu hình của nhân vật chính mà?

Nàng đánh giá đồng đội bình thường này, cảm thấy hắn ta chắc chắn đang giả heo ăn thịt hổ, lát nữa đánh quái dựa vào hắn ta rồi!

Nữ ma kia mặc một chiếc váy xanh, cao ráo lạnh lùng: "Ta tên là Thời Lan."

Nói xong câu này, nàng ấy liền im lặng.

Còn về Tang Huỳnh, không cần giới thiệu, nàng được Ma Quân coi trọng, là đệ tử mới nổi bật, ai không biết?

Tuy bản thân nàng chỉ là một Ma tộc hỗn huyết bình thường, nhưng việc nàng có một con Huyễn Ma cao cấp đã là chuyện ai ai cũng biết.

Lát nữa đánh nhau chắc chắn con Huyễn Ma này sẽ giúp, được phân vào nhóm của Tang Huỳnh cũng coi như ôm được chân lớn rồi.

Tử Hoài vui vẻ nghĩ.

Rất nhanh, ba người gặp phải con Ma thú đầu tiên.

Một con thú cưỡi gió có sừng trên đầu, có thể triệu hồi cuồng phong.

"Tấn công!"

Tiểu tử béo lao lên đầu tiên.

Tang Huỳnh tràn đầy mong đợi: Đã đến lúc thể hiện thực lực song tu của ngươi rồi, tiểu tử!

Tiểu tử lấy ra một nhạc cụ, lắc đầu lắc lư chơi nhạc cụ!

Hóa ra là một cây nhị hồ.

Một loạt tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt như kéo bông vang lên, lại giống như có người dùng móng tay dài cào lên bảng đen, Tang Huỳnh cảm thấy không ổn.

Con thú cưỡi gió trước mặt bắt đầu đỏ mặt, nếu trên đầu nó có thanh đo nộ khí thì bây giờ đã gần đầy.

Tang Huỳnh bịt tai: "Có thể đổi cái khác không, ngươi không phải song tu sao?"

"Ồ."

Tử Hoài cất nhị hồ, nàng vừa thở phào thì thấy hắn ta lấy ra một cây kèn.

Tang Huỳnh: ?!

Hắn ta hít sâu một hơi, thổi mạnh.