Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 8

Tang Huỳnh xuyên qua đã gần hai tháng, chỉ mới gặp qua cô nương này một lần, hai người cùng tới quán mì gần đó ăn mì, ăn xong nàng ta nói quên mang tiền, cuối cùng là Tang Huỳnh mời khách.

Tiền của một chén mì nàng vẫn trả nổi, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, sau đó Tang Huỳnh chưa từng gặp nàng ta nữa.

“Tang Huỳnh, lúc trước đã hẹn cùng đi tham gia khảo hạch, ngươi chuẩn bị tốt rồi sao?”

“Ừm.”

Nàng đang chuẩn bị đóng cửa, Tiểu Chân đã nhìn thoáng qua trong phòng: “Nghe nói ngươi đã bái sư phụ học ủ rượu?”

“Ừm.”

Khi Tang Huỳnh mới vừa xuyên tới, nghèo đến mức thiếu chút nữa đói chết trên đường, may mắn có một sư phụ ủ rượu tiếp tế hai ngày, sau đó liền bái ông làm sư, học ủ rượu với ông, dựa vào bán rượu nuôi sống chính mình.

Ánh mắt Tiểu Chân sáng lên: “A Huỳnh, ngươi đưa ta hai bình được không? Ta muốn uống rượu đích thân ngươi ủ.”

“Một vò hai trăm ma tinh.”

“Không phải chúng ta bằng hữu sao? Sao còn đòi tiền?”

“Nếu đưa cho ngươi, ta cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc.” Tang Huỳnh nói thẳng ra.

“Thật nhỏ mọn.”

Tiểu Chân lẩm bẩm một câu, thấy Tang Huỳnh đã đóng cửa lại, cũng không tiện nói gì nữa.

Một đường chạy tới hiện trường khảo hạch của Ma Môn, chỉ thấy đông đúc, chật như nêm cối, vô cùng náo nhiệt.

Chỗ báo danh được xếp thành hàng dài, hai người xếp ở cuối hàng, khoảng chừng nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới lượt.

“Phí báo danh, 300 ma tinh.”

“Ai nha, hình như ta quên mang tiền.” Tiểu Chân quay đầu lại nhìn Tang Huỳnh: “A Huỳnh, ngươi có thể giúp ta trả trước được không, trở về ta nhất định sẽ trả lại ngươi.”

Tang Huỳnh nhẹ nhàng a một tiếng ở trong lòng.

Nếu nói một lần là trùng hợp, vậy lần này là cái gì đây?

Lừa bịp nàng sao?

Nàng cũng không phải là nguyên thân, cũng không có ấn tượng tốt gì cô nương này.

Vừa định cự tuyệt, hệ thống nói: [Đừng cho nàng ta mượn, nàng ta căn bản không tính trả lại cho ngươi.]

[Nàng ta vẫn luôn âm thầm khinh thường ngươi, cùng với bạn trai của nàng ta mắng ngươi là đồ khốn vô dụng. Lúc trước giúp ngươi nói chuyện là bởi vì thấy dáng vẻ của ngươi rất dễ lừa gạt, nhưng không ngờ ngươi nghèo đến nỗi không có gì để lừa nên về sau nàng ta liền lười phản ứng với ngươi.]

Tang Huỳnh:…

[Gần đây nghe nói ngươi bắt đầu kinh doanh bán rượu, cho nên nàng ta lại đánh chủ ý tới ngươi, cũng may ngươi đủ tỉnh táo, không để nàng ta lừa.]

[Hiện tại tìm ngươi mượn 300 ma tinh, chắc chắn sẽ không trả lại.]

[Dù sao ở trong lòng nàng ta ngươi chính là người đơn độc, cho dù phát hiện cũng không có cách nào làm gì được nàng ta.]

Ma tộc xung quanh đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiểu Chân, tiểu cô nương này thoạt nhìn bộ dáng hiền lành, thì ra là kẻ lừa đảo, trước mặt bằng hữu một vẻ sau lưng một vẻ, làm cho ma cũng đều khinh thường.

Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho Tiểu Chân hoảng sợ, là ai?

Nàng ta nhìn Tang Huỳnh, nhưng Tang Huỳnh cũng không nói chuyện, dường như những người khác đều nghe được âm thanh kia, những tầm mắt nóng rực đều tập trung trên người nàng ta, nàng ta không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng nói: “Tang Huỳnh, ta nhớ tới nhà ta có chút việc gấp, đi trước.”

Tang Huỳnh cảm thấy không thể hiểu được.

“Sao nàng ta lại đi rồi?”

[Đúng vậy, sao nàng ta lại đi?]

[Hôm nay nàng ta tới không phải vì tham gia khảo hạch, mà là bạn trai của nàng ta bảo nàng ta nghĩ cách trà trộn vào, nói là chuẩn bị lễ vật ở trường thi cho nàng ta.]

“Đặt lễ vật ở trường thi? Cứ cảm giác kì lạ chỗ nào đó.”

[Lạ là đúng rồi.] Hệ thống bình tĩnh nói: [Bởi vì bạn trai của nàng ta dự định cho nổ tung trường thi.]

Tang Huỳnh:?

Chúng Ma tộc:?

Tả Hộ Pháp ở một bên nghe lén:?