Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 7

Cũng không phải mọi ma tộc đều có thể bước vào Ma Môn, phải thông qua khảo hạch nhập môn mỗi năm một lần, nghe nói mức độ khó của khảo hạch rất cao, mỗi năm ít nhất có một nửa số người bị đuổi ra ngoài.

Hỗn chủng giống như nàng, trên cơ bản là không được.

Nàng cũng chỉ dự định đi ngang qua sân khấu một chút thôi.

Nàng chỉ một lòng nghĩ tới việc sống sót, chỉ đợi ở địa giới Ma tộc này, mỗi ngày nàng đã cảm thấy lo lắng đề phòng, nếu thực sự trà trộn vào trong Ma Môn rồi sợ là nàng sẽ lo đến mức ngủ không yên mất.

Nhưng nàng lại không thể không đi, bởi vì trong thức hải của nàng bị đặt linh ấn, tham gia khảo hạch là mệnh lệnh Tiên Minh cho nàng, nếu như không đi, chờ nàng chính là thức hải bị linh ấn hủy diệt, kết cục sẽ biến thành si ngốc.

Tang Huỳnh lặng lẽ thở dài.

Cho nên nói, ngàn vạn lần đừng làm kẻ phản bội.

Chiên trứng mà để lửa ở cả hai mặt, lật xe cũng chỉ là sớm hay muộn.

Không phải bên này cháy thì chính là bên kia cháy, hai bên đều không được tốt đẹp.

[Sau khi bản hệ thống tính toán, trước mắt với thực lực của ngươi xác suất thông qua khảo hạch chỉ là 0.001%.] Hệ thống nói: [Năm nay chắc là không thi được.]

Được rồi, cứ tùy tiện một năm đã rồi lại nói tiếp!

[Về phần linh ấn trong thức hải của ngươi, chờ giá trị tình bạn tích lũy đến 1000 điểm thì sẽ có cách hủy diệt!]

Tang Huỳnh lập tức cảm thấy nhân sinh tràn ngập hy vọng, chỉ cần trị hết bệnh, hủy diệt linh ấn, nàng có thể làm một cá mặn thực sự, hưởng thụ cuộc sống!

Thật tốt quá!

Nàng thích ăn dưa!

Ăn dưa làm cho tâm trạng người ta vui vẻ!

Ôm ấp hy vọng tốt đẹp, Tang Huỳnh nằm lên giường chìm vào giấc mộng đẹp.

Ngoài cửa phòng, thanh niên đạp lên ánh trăng mà đến, hai bóng đen nửa quỳ bên chân hắn ta: “Tả Hộ Pháp.”

Giọng nói của Tả Hộ Pháp Lam Trúc vô cùng êm tai, như dòng nước dưới ánh trăng: “Nghe được cái gì?”

Hai tên thuộc hạ liếc nhau, tạ tội nói: “Hộ Pháp, cái gì cũng chưa nghe được.”

Lam Trúc sửng sốt một chút.

“Chúng ta canh giữ ở bên ngoài suốt một đêm, không nghe được âm thanh kỳ quái kia, trong phòng thỉnh thoảng chỉ truyền ra tiếng cười của nữ tử.”

Một người ở trong phòng bật cười?

Hay là nói, chỉ cần ở trong không gian kín thì không thể nghe được âm thanh kia?

“Tiếp tục giám thị.”

“Vâng.”



Tang Huỳnh thức dậy sớm liền nghe thấy tiếng đập cửa.

[Oa, bằng hữu tốt của ngươi tới tìm ngươi.] Vừa mở to mắt đã nghe được âm thanh của hệ thống, nàng luôn cảm thấy một tiếng bằng hữu tốt kia có thâm ý khác.

Mở cửa ra, một thiếu nữ có khuôn mặt tròn đứng ở cửa, là bằng hữu tốt của nguyên thân, tên là Tiểu Chân.

Bởi vì thân phận của nguyên thân rất nhạy cảm, không thể có quan hệ thân thiết với người khác, khi nàng ấy bị ức hϊếp, Tiểu Chân đã từng giúp nàng ấy nói chuyện, mặc dù số lần gặp mặt của hai người không nhiều lắm nhưng trong lòng nguyên thân vẫn rất thích cô nương này.