Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 4

“Nàng ấy bỏ chạy à?”

“Đúng vậy.” Thuộc hạ ở phía sau hắn ta cúi người xuống, “Tả Hộ pháp, ngài có muốn bắt người này lại không?”

Tả Hộ pháp nuốt mỳ, đôi mắt của hắn ta bị một mảnh vải đen che lại, hình như hắn ta không thể nhìn thấy gì cả, nhưng hắn ta lại có thể đưa mì vào miệng một cách chính xác, động tác còn có thể được tính là rất tao nhã.

Đợi đến khi hắn ta ung dung thong thả ăn hết mì, dùng khăn lau miệng, hắn ta mới hỏi, “Các ngươi cho rằng âm thanh đó là gì?”

Thuộc hạ không biết.”

“Có lẽ đó là huyễn ma?”

Có một loại ma trong Ma Tộc có thể mơ hồ thăm dò suy nghĩ của người khác, nhưng lại không thể nào biết chi tiết một cách rõ ràng như vậy.

“Cử người đi theo nàng ấy, nghe thử xem thứ đó còn nói gì nữa không.”

“Vâng.” Thuộc hạ trả lời, “Còn ngài thì sao?”

“Ta?” Chàng thiếu niên bịt mắt mỉm cười ấm áp, “Đương nhiên là ta đến thăm phu nhân của Lệnh Trưởng lão, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao phu nhân lại có thể không biết chuyện được chứ?”

Ngài đúng thực sự rất thích hóng hớt, cũng không chê lớn chuyện mà…

Thuộc hạ thầm nghĩ.

“À đúng rồi, ngươi đi kéo Sương Vô ra một chút, đừng để nàng ta đánh chết người.”

“Ngài đánh giá cao thuộc hạ quá rồi, làm sao thuộc hạ có thể kéo Hữu Hộ pháp ra được?”

...

Tang Huỳnh đi thẳng về căn nhà nhỏ, đóng cửa lại, cũng có thể coi như là được thả lỏng.

Nàng ngồi xuống bàn, vừa nhấp một ngụm trà thảo dược để xoa dịu cú sốc, hệ thống bắt đầu trò chuyện một cách nghiêm túc.

[Cuốn sách mà ngươi xuyên vào có tên là , nó kể về trận chiến đẫm máu giữa Tiên Minh và Ma Môn trong suốt hàng ngàn năm qua, dẫn đến kết quả là oan hồn khắp sáu châu, dân chúng lầm than. Một chàng thiếu niên đến từ một sơn thôn nhỏ ở Vân Châu, kết giao với một thiếu nữ đến từ Ma Môn, hai người họ cùng nhau lớn lên, cuối cùng chấm dứt thời thế loạn lạc.]

“Hiểu rồi. Chàng thiếu niên là Long Ngạo Thiên, còn ngươi là bàn tay vàng.” Tàng Huỳnh chơi đùa với chiếc cốc trong tay, “Vậy ngươi nên đi trói buộc nhân vật chính chứ, tại sao ngươi lại trói buộc với ta?”

[Cái kết trong sách là chàng thiếu niên ấy trở thành thủ lĩnh của Tiên Minh, tiêu diệt toàn bộ Ma Môn. Theo đo lường tính toán, thế giới này đã trải qua quá nhiều cuộc chiến tranh, cái kết này sẽ dẫn đến việc Ma Tộc oán hận không có cách nào có thể tiêu tan được, thế giới trong sách sẽ sụp đổ, đó là lý do tại sao ta, hệ thống cứu rỗi 006 được ra đời.]

[Chẳng qua là ta đã mắc một số lỗi nhỏ, nên hiện tại ta bị kẹt trong hệ thống này.]

Hệ thống bật cười thành hai tiếng thật lớn, [Bởi vì ngươi là một linh hồn đến từ thế giới khác, trói buộc với ngươi sẽ không làm ảnh hưởng đến sự ổn định của thế giới này.]

“Ta đóng vai trò gì trong sách?”

Thiếu nữ đến từ Ma Môn, có khi nào người đó là ta không?

Vậy không phải ta là nữ chính sao?

Hệ thống hắng giọng, đọc: [Một ngày nọ, ma tộc xử tử hai gian tế của Tiên Minh.]

“Sau đó thì sao?”

[Vậy thì ngươi chết rồi.]

Tang Huỳnh: ...

Được rồi, hoá ra nàng là một tiểu pháo hôi vô danh, trước đó đã bị đã bị xử tử rồi.

[Nhưng đừng lo lắng, có hệ thống 006 chuyên ăn dưa ta đây, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết. Không những không chết, được ăn dưa mà còn có lợi ích ——]

Nó đột nhiên dừng lại giữa câu, [Chờ một chút, phu nhân của vị trưởng lão chấp pháp kia đã biết chuyện ông ta nɠɵạı ŧìиɧ và nuôi nhân tình bên ngoài rồi!”

Tang Huỳnh đột nhiên trở nên hưng phấn, “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”

[Sau đó.] Hệ thống trầm giọng nói, [Kể từ hôm nay, trưởng lão chấp pháp chính là một kẻ sẽ không có hậu duệ nữa.]