Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Ma Tộc Nghe Thấy

Chương 3

[Mỗi lần ông ta lừa phu nhân là đi ra ngoài tuần tra, thì trên thực tế có ít nhất bảy lần trong số mười lần là ông ta bí mật gặp gỡ nhân tình của mình, nhân tình yêu thích gần đây của ông ta là một Ma Tộc xinh đẹp, quyến rũ, bởi vì giọng nói của nàng ta rất giống Tả Hộ pháp, mỗi khi làm chuyện đó ông ta đều bịt mắt nàng ta lại, bảo Ma Tộc xinh đẹp, quyến rũ kia bắt chước Hữu Hộ pháp giẫm lên người ông ta ——]

“Câm miệng!” Khuôn mặt già nua đen như đít nồi của Lệnh Trưởng lão đỏ bừng lên, sắc mặt ông ta vừa đen vừa đỏ, nhịn không được mà sắp bùng nổ.

Tang Huỳnh sắp được nghe đến phần hấp dẫn nhất, thì đột nhiên bị cắt ngang, nàng không khỏi sửng người một lúc: “Ông ta đang nói chuyện với ai vậy?”

Lệnh Trưởng lão giơ tay lên, muốn dùng bàn tay tát chết Tang Huỳnh và giọng nói kỳ lạ đó!

Nhưng vừa mới giơ tay lên đã bị người phía sau tóm lấy.

Ông ta đột nhiên quay lại, sau khi đã nhìn rõ người động thủ là ai, đôi chân của ông ta liền trở nên mềm nhũn vì sợ hãi.

“Hữu, Hữu Hộ pháp.”

Nữ Ma Tộc cao hơn ông ta nửa cái đầu từ trên cao nhìn xuống ông ta, ma giác* đỏ thẫm giống như dòng dung nham, đôi ma đồng** đen tuyền, tướng mạo diễm lệ như một đóa mạn đà la, tính tình lại lạnh lùng như băng, sự kiêu ngạo bẩm sinh đã có đó thật đáng sợ.

*魔角: chiếc sừng của Ma Tộc.

**魔瞳: đôi đồng tử của Ma Tộc.

Bình thường Lệnh Trưởng lão sẽ lén nhìn nàng ta thêm vài lần, rồi mộng mơ một lát, nhưng lúc này ông ta sợ đến mức xương cốt trong cơ thể đều mềm nhũn cả đi.

Nếu như có điều gì đáng sợ hơn việc sở thích đồi trụy, biếи ŧɦái bị vạch trần trước mặt mọi người, thì đó nhất định là khi quay lại và phát hiện ra người liên quan cũng có mặt!

Răng rắc.

Tiếng xương cổ tay gãy vang lên rõ ràng.

Đôi môi đỏ mọng của Hữu Hộ pháp hơi hé ra, “Lệnh Trưởng lão, ta có chút chuyện riêng muốn nói với ngươi.”

Cũng không đợi ai kịp phản ứng, nàng ta liền kéo Lệnh trưởng lão vào một con hẻm nhỏ

Răng rắc.

Cánh tay của Lệnh Trưởng lão cũng bị gãy sau khi bị vặn xoắn, dưới khí thế cường hãn, mạnh mẽ của đại ma, ông ta liền bị kéo đi như một con búp bê giẻ rách.

Nhìn thấy Lệnh trưởng lão bị kéo đi, Tang Huỳnh không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mặc dù quá trình này có chút kỳ lạ, nhưng cũng xem như là nàng đã trốn thoát được rồi, nàng cũng không ngờ rằng Lệnh trưởng lão lại bị tiết lộ chuyện đó vào lúc này, nhìn biểu cảm trên mặt của Hữu Hộ Pháp vừa rồi, chắc chắn nàng ta đã phát hiện ra rồi nhỉ?

Vậy nên mới nói, muốn người khác không biết, thì trừ khi mình đừng làm.

Nàng lắc đầu, mặc dù nàng chỉ ăn hai miếng dưa, nhưng cái mạng nhỏ này của nàng vẫn quan trọng hơn, trong khi những người khác còn đang bận chú ý đến vị trưởng lão bị kéo đi kia, thì nàng đã lẻn đi sát vào chân tường rồi chuồn đi mất.

Không có bất kỳ người nào hay hệ thống cũng để ý đến, một chàng thiếu niên đang ngồi ăn ở quán mì cách đó không xa, từ đầu đến cuối y vẫn luôn chú ý đến động thái của nàng.