Bữa Ăn Tối Cuối Cùng

Chương 9: Hẹn hò?

Paul đứng khựng lại trước lời đề nghị bất ngờ của Tiểu An. Paul xoay nhẹ người nhìn cô, hoài nghi liệu bản thân đã nghe nhầm.

Để dập tắt sự ngơ ngác của Paul, Tiểu An tiến gần hơn một bước.

[Tôi nói là… chúng ta… hẹn hò, được chứ?]

Paul nhìn Tiểu An, rồi nhìn chính bản thân mình, điểm nhìn của hắn dừng lại ở chiếc còng sắt trên cổ tay. Paul mỉm cười chua chát.

[Đùa với tôi như vậy, có phải là hơi quá rồi không?]

Paul nghĩ rằng sự đùa cợt này của Tiểu An rất xúc phạm hắn, đời nào một người bác sĩ đang trên đỉnh cao sự nghiệp lại ngỏ lời hẹn hò cùng một tên tội phạm. Thậm chí là tội phạm đang mang án tử.

[Có lẽ anh cảm thấy nó điên rồ nhưng mà. Tôi không đùa. Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.]



[Hành động tối qua của tôi. Đó là do… nó xuất phát từ tình cảm của tôi.]

Tiểu An bấu chặt hai tay, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Paul khi nói những lời này. Vì chính bản thân cô cũng thấy nó kì cục.

Nhưng Paul đã bước đến đối diện Tiểu An, gục mặt lên vai cô. Hắn hít một hơi thật dài như muốn ghi nhớ mùi hương của cô mãi mãi.

Tiểu An ôm chặt lấy Paul.

[Như vậy camera sẽ thấy hết đó]. Paul thì thầm trên vai cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên để cô ôm lấy.

Vào lúc này, Tiểu An mặc kệ, mắt cô nhắm nghiền, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp có phần điên rồ do chính mình đã lựa chọn.

Sau khi Paul bị người lính kéo đi. Tiểu An áp tay lên xoa dịu hai má nóng bừng của mình.

Vậy là sẽ chính thức hẹn hò rồi nhỉ.



Từ sau hôm đó, mỗi khi gặp nhau tại phòng khám, những cuộc trò chuyện giữa Tiểu An và Paul dường như kéo dài mãi và không bao giờ đủ.

Họ nói về những điều tưởng chừng xa vời nhưng lại cảm thấy gần gũi như những ước mơ, những kế hoạch và những niềm hy vọng.

Tiểu An thường mang đến cho Paul những quyển sách, những mẩu tin tức từ thế giới bên ngoài, những thông tin về những thay đổi nhỏ xung quanh để anh không cảm thấy bị cô lập.

Đổi lại, Paul mang đến cho cô sự an ủi qua những lời nói và sự chân thành của mình. Như một điểm tựa yên bình cho Tiểu An trước những nhọc nhằn trong cuộc sống.

Những lúc phòng điều trị vắng người, họ lén lút nắm tay nhau trong giây phút ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Cảm giác ấm áp và an toàn khiến cả hai quên đi mọi khó khăn xung quanh.

Dù cả hai đều biết rõ mối tình cảm này sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp. Nhưng ai mà quan tâm chứ. Làm sai có thể sửa lại, nhưng bỏ lỡ thì chỉ có thể hối hận mà thôi.